Hạ Tịch Quán không còn ở đây.
Lục Hàn Đình vội vàng mở mắt ra, cơn buồn ngủ ban
nãy hoàn toàn tan biến, ký ức về buỏi tối hôm qua
cũng chậm rãi tràn về..
Tối hôm qua anh lại phát bệnh, còn đè cô lên giường.
Mùi máu tươi ngai ngái cùng hương thơm cơ thể thiếu
nữ giống như đóa anh túc, khiến anh mê đắm, cuối
cùng chặn lấy môi cô…
Lục Hàn Đình rời giường, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi
trong căn phòng lớn, nhà tắm, phòng thay đồ… nhưng
vẫn không thấy cô.
“Quán Quán…”
Cô đi rồi sao?
Chắc là cô đã đi rồi.
Tôi hôm qua anh đã gây ra bao nhiêu vêt thương cho
cô chính anh còn không nhớ rõ, cuối cùng còn làm cả
loại chuyện hèn hạ kia nữa, điên cuồng khát máu như
vậy đến anh còn tự cảm thấy chán ghét bản thân
huống chỉ là cô?
Tối hôm qua, cô đã chịu rất nhiều đau đớn, cho nên
nhất định đã vô cùng sợ hãi mới bỏ đi.
Sau này, cô còn quay lại nữa không?
Lục Hàn Đình mở điện thoại ra, tìm số của Hạ Tịch
Quán, định gọi đi nhưng cuối cùng cũng không thể ấn
tay xuống.
Lục Hàn Đình phi vào nhà tắm xả nước lạnh, sau đó
xuống lầu. Lục lão phu nhân liền chạy lên nói: “Hàn
Đình, hôm nay cháu dậy muộn à, sao Quán Quán lại
đi sớm như vậy, nghe thím Ngô nói, mới 5 giờ sáng
Quán Quán đã ra khỏi của rồi, hai đứa cãi nhau à?”
Lục Hàn Đình mím chặt môi: “Bà nội, bọn cháu không
cãi nhau.”
“Vậy thì tốt rồi, con gái là phải để dỗ dành, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403871/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.