Hiện trường vô cùng hỗn loạn, phóng viên điên
cuồng chen lên, có người còn dẫm lên tay Lý Ngọc
Lan: “Chân, bỏ chân ra…”
Bà ta đau phát khóc lên.
Hạ Chấn Quốc bỏ đi, chỉ còn Hạ Tiểu Điệp ở đó,
cô ta vội vã chạy lên bảo vệ Lý Ngọc Lan: “Các
người mau tránh ra, các người dẫm tay mẹ tôi rồi.”
Các phóng viên lại quay sang chỉ trỏ Hạ Tiểu Điệp.
“Hạ Tiểu Điệp, cô cũng chẳng phải người tốt gì, có
mẹ như nào thì sẽ có con như vậy.”
“Tôi nhớ lúc Hạ Tịch Quán trở về, hai mẹ con cô
còn ba lần bốn lượt muốn hãm hại cô ấy, thật là
độc ác.”
“Hạ Tiểu Điệp, đáng đời cô bị bỏ rơi như vậy? Tô
thiếu sao có thể thích cô được chứ?”
Hạ Tiểu Điệp vốn phách lối chua ngoa bây giờ
cũng bị không ít người chửi lại, cũng có người
dẫm lên tay cô ta, khiến cô ta đau khóc thét lên.
Hai mẹ con co rúm lại thành một đoàn, giống như
đám chuột trên phố, mặc cho người người chửi
đánh.
Một lúc sau, đám bảo vệ mới xuất hiện, cố gắng
giải cứu mẹ con đang bị thương ra ngoài.
Lý Ngọc Lan cùng Hạ Tiểu Điệp trở về nhà, Hạ
Tiểu Điệp sợ hãi nói: “Mẹ, lần này bố rất tức giận,
nếu như bố đuổi hai mẹ con chúng ta đi thì phải
làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta không còn chỗ
nào để đi cả, đến cả cửa con cũng không dám
bước ra.”
Lý Ngọc Lan tức suýt chút cắn nát lợi, bà ta không
thể nghĩ tới có một ngày mình sẽ rơi vào tình cảnh
chật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403781/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.