Bác Phúc sợ nhữn chân, nhìn Lục lão phu nhân đang 
chơi xấu đầy khiếp sợ, là ai kiêu ngạo nói sẽ tự gánh 
hết vậy? 
Lục lão phu nhân cố gắng cười làm lành: “Bác Phúc 
này đúng là to gan, nhưng vì mới vi phạm lần đầu, 
đừng so đo với bác ấy nhé.” 
Lục lão phu nhân nói đến đây, muốn có có bao nhiêu 
hờn tủi thì có bấy nhiêu hòn tủi: “Với lại, Hàn Đình à, 
cháu tức giận như vậy làm gì, người ta tiểu biệt thắng 
tân hôn, thanh niên nhiệt huyết dồi dào không có gì 
xấu cả, ít nhất để bà sớm được bề chắt trai chứ.” 
Lục Hàn Đình nhấp môi: “Bà nội.” 
“Biết rồi biết rồi… Hàn Đình, cháu có biết bà không 
dám ngắng cao đầu ở trước mặt các lão phu nhân 
khác thế nào không, lúc chơi mạt chược các bà ấy 
vẫn bắt nạt bà, cả đám khoe khoang chắt trai mình 
đáng yêu thế nào với bà, các bà ấy bắt nạt bà không 
có chắt trai” 
“Hàn Đình à, cháu thương bà nội cháu đi, bà nội già 
rồi, không biết còn sống được mấy năm nữa, lúc 
nhắm mắt mà bà còn chưa được thấy chắt trai chắc 
chết không nhắm mắt mắt.” 
Lục Hàn Đình đóng luôn cửa phòng lại. 
Cuối cùng bên tai cũng yên tĩnh, Lục Hàn Đình quay 
người đi về phía mép giường. 
Hạ Tịch Quán đã biết chuyện gì xảy ra, cô túm chăn 
trốn vào trong, nhìn anh đề phòng: “Anh… anh muốn 
làm gì? Đừng qua đây!” 
Lục Hàn Đình lên giường, đè bờ vai mượt mà của cô 
xuống: “Bà nội đang ở ngoài, phối hợp chút.” 
Lại muốn phối hợp à? 
Hạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403742/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.