Chương trước
Chương sau
Bây giò, Hạ Tịch Quán được gả tới U Lan Uyễn, cô
cảm nhận được thứ mà mình thiếu trên người Lục
Hàn Đình và Lục lão phu nhân, đó chính là cảm giác
ấm áp thật sự của một gia đình.
“Bà nội ơi, búp bê Tây Dương bà đang cằm đẹp lắm.”
Hạ Tịch Quán nói ngọt.
Lục lão phu nhân vô cùng vui vẻ: “Quán Quán, mau đi
rửa mặt đi, chuẩn bị sẵn đồ ăn cho mèo của cháu rồi đấy.
Hạ Tịch Quán lên phòng, Lục lão phu nhân nhìn sang
bác Phúc: “Ông bảo là hôm qua thiếu gia với thiếu phu
nhân cãi nhau à?”
Bác Phúc trả lời cẩn thận: “E là vậy.”
Lục lão phu nhân đập sô pha, tiếc sắt không thành
thép: “Tôi đã bảo thằng cháu này cái gì cũng tốt, mỗi
tội không biết yêu đương.”
“Lão phu nhân à…”
Mắt Lục lão phu nhân sáng lên: “Lát nữa thiếu gia về,
bảo thím Ngô hằm cho thiếu gia chút canh, thiếu gia
làm việc vất vả cả ngày, cho thằng bé một ít thuốc bổ
để tầm bổ một chút, hiểu ý tôi chứ?”
Bác Phúc lau mò hôi trán, bỏ thuốc vào canh của thiếu
gia, lão phu nhân bẫy cháu mình chẳng nương tay tí
nào cả.
“Lão phu nhân à, nếu thiếu gia biết thì hậu quả…”
Lục lão phu nhân trọn mắt lườm bác Phúc: “Không có
tiền đồ gì cả, có tôi ở đây thì sợ gì, có hậu quả gì thì
mình tôi gánh tất.”
Bác Phúc đành có gắng đồng ý: “Vâng.”
Hà Tịch Quán về phòng, định đi tắm rửa nhưng lại
không có đồ ngủ, vì vậy đành tới phòng treo đồ tìm
quần áo.
Trong tủ quần áo có rất nhiều váy ngủ tơ lụa nhưng
Hạ Tịch Quán không chọn, nếu mặc nó ra ngoài thì
người đàn ông xấu tính Lục Hàn Đình kia sẽ đổ vạ cô
tội danh cố ý quyến rũ anh.
Hạ Tịch Quán lật một lượt, đột nhiên lầy ra một bộ áo
ngủ liền thân hồng nhạt lông xù, cực kỳ đáng yêu.
Chọn nó đi.
Hạ Tịch Quán tắm xong thì mặc bộ đồ ngủ liền thân
này vào, cô phát hiện đồ ngủ đáng yêu quá mức, tai
mèo, sau mông còn có cái đuôi nhỏ hồng nhạt.
Meo meo meo…
Đúng lúc này, mèo con trong phòng đói bụng kêu lên.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng chạy ra, lấy thức ăn mèo
đút cho mèo con ăn.
“Viên Viên à, ăn từ từ thôi, sau này gọi mày là Viên
Viên nhé?”
Meo meo meo…
Tiểu Viên Viên có thức ăn mèo thì thỏa mãn nhìn cô
chủ của mình, chị vui là được, theo chị tất…
Khi Lục Hàn Đình về nhà, vừa vào phòng, anh liếc
mắt thấy ngay bóng dáng nhỏ bé màu hồng nhạt đang
ở cạnh cửa sổ sát đất kia, Hạ Tích Quán mới tắm
xong, mái tóc dài đen nhánh hơi ẩm ướt buông trên
vai, làn da thiếu nữ vô cùng mịn màng, không có chút
son phấn nào, tươi đẹp mà sạch sẽ.
Cô đang nhẹ nhàng nói chuyện với Tiểu Viên Viên.
Một cô bé đột nhiên xuất hiện trong phòng một người
đàn ông 27 tuổi, Lục Hàn Đình chưa từng có cảm giác
mãnh liệt như vậy, anh nới lỏng cà vạt, ném lên sô pha.
Hạ Tịch Quán quay đầu lại nhìn anh: “Lục tiên sinh về
rồi sao?”
Lục Hàn Đình đi tới bên cạnh cô, nhìn thoáng qua áo
ngủ hồng nhạt cô đang mặc: “Cô mặc cái gì đấy?”
Hà Tịch Quán liếc nhìn mình một cái, không có gì
không ổn, không lộ cái gì cả: “Áo ngủ ạ.”
Lục Hàn Đình xắn ông tay áo lên hai nắc, lộ ra cánh
tay rắn chắc và chiếc đồng hồ đeo tay quý giá, anh
đưa tay túm chặt lấy cái đuôi nhỏ phía sau cô, nhướn
mày hỏi: “Cô Lục à, tôi hỏi cái này này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.