Hạ Tịch Quán gật đầu: “Đây là điều dĩ nhiên.” 
Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn 
của cô, anh đưa tay lên muốn vén tắm màn che trên 
mặt cô. 
Hạ Tịch Quán cựa đầu trồn tránh. 
Ngón tay Lục Hàn Đình cứng lại, anh không định ép 
buộc cô: “Tô Hi đã từng nhìn thấy khuôn mặt em 
chưa?” 
“Chưa!” Hạ Tịch Quán lắc đầu, tắm vải che từ bé đến 
lớn chưa từng rời khỏi cô. 
Lục Hàn Đình mới miễn cưỡng thỏa mãn, cô có đôi 
mắt đẹp vô cùng hút hồn người, đeo tắm màn che mặt 
càng khiến cô trở nên tinh tế và bí ần hơn khiến người 
ta hận không thể kéo tắm màn che mặt của cô xuống. 
Anh cúi đầu định hôn tiếp cô. 
Hạ Tịch Quán không ngờ anh vẫn còn muốn tiếp tục, 
vốn dĩ định phân rạch ròi với anh nhưng giờ đã hôn 
rồi, thật sự đã vượt qua tầm kiểm soát của cô. 
“Lục tiên sinh, tôi đã cảm ơn anh rồi, anh mà còn tiếp 
tục như thế tôi sẽ cắn anh đó.” 
Trong mắt Lục Hàn Đình hiện lên hai ngọn lửa đỏ rực, 
cả người xẹt qua, khêu gợi điên cuồng: “Lục thái thái, 
đừng trách tôi không báo trước, cô dám cắn tôi thử 
xem. 
Anh tiếp tục hôn. 
Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Hoắc Tây 
Trạch đứng ở ngoài cửa nói: “Nhị ca, có phải anh cãi 
nhau với chị dâu không… Ôi trời!” 
Lục Hàn Đình đưa tay kéo Hạ Tịch Quan vào trong 
lòng gần như ngay lập tức, ngăn không cho người 
khác nhìn thấy, chuyện tốt bị quấy rày, anh nhanh 
chóng liếc nhìn Hoắc Tây Trạch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-troi-ban/403738/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.