" Được rồi, đã đến nhà !"\_Chu Viễn dừng xe dưới tòa cao ốc cô đang ở, đẩy cô mấy cái, " Đừng ngủ nữa "
Viên Ly mở to mắt, sửng sốt thật lâu, mới từ từ lấy lại tinh thần, chỗ này không phải ở trên núi, cô đã về Đài Bắc.
" Bị thất tình phải không? Hửm? " Chu Viễn nhéo mặt của cô, thân mật nói.
" Xì! Không có! " Viên Ly đẩy anh ra, khó chịu đánh anh mấy cái.
" Này, rất đau đấy! " Chu Viễn giả vờ bị đau nói: "Người ta còn chịu thiệt đưa cô về nhà..."
" Câm miệng lại! Ồn chết tôi rồi..." Không biết có phải là bởi vì ở cùng với Tư Phong hay không, Viên Ly phát hiện ra đàn ông ở bên cạnh đều giống như gà mẹ, rất nhiều lời.
Chu Viễn chủ động giơ tay đầu hàng, không nói thêm gì nữa.
" Đã đến rồi, tôi đi đây! " Viên Ly xuống xe, cô vừa đứng vững, xe chậm rãi rời đi, xe vừa khuất bóng. Viên Ly mới chú ý ở góc phố có một người đang đứng nhìn rất quen mắt.
Cô nhìn anh đang đứng ở xa, lấy tay dụi mắt, gần đây cô bị cận thị nặng hơn sao? Một người đàn ông nói không xuống núi, thế nào lại xuất hiện ở trước mắt của cô đây?
Viên Ly đi tới giống như đang nằm mơ, đứng ở trước mặt người đàn ông, cô không chắc chắn hỏi: " Tư Phong?"
"Hi..." Anh chào hỏi cô.
"Tại sao anh lại ở chỗ này?" Cô kinh ngạc nói.
Anh cười cười, "Chẳng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-nho-thanh-hu/2359953/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.