Lôi Trí Viễn nhìn ánh mắt của ô, ôn hòa mà kiêu ngạo, trên khuôn mặt được bảo dưỡng thật tốt thậm chí không nhìn ra một nếp nhăn, chỉ là lúc này đang mỉm cười với Chung Tĩnh Ngôn thì khóe mắt mới phát hiện ra hai cái đuôi cá nhàn nhạt.
Lúc còn trẻ, ông nhất định là một mỹ nam, ngay cả khi bây giờ, nếu như đồng ý, cũng sẽ có một bó lớn cô gái nhỏ thích kiểu chú già như thế này. Trên người ông có một hơi thở quý tộc bẩm sinh, trong những người đàn ông mà Chung Tĩnh Ngôn đã gặp qua, bao gồm cả Quý Thiếu Kiệt, cũng không có một ai có thể vượt qua được, dường như chỉ cần tới gần ông, thì người ta kìm lòng không được mà muốn thần phục và tôn kính.
"Cô nằm thoải mái một chút, tôi sẽ nói cho cô nghe." Lôi Trí Viễn chỉnh ghế ngồi thấp xuống cho Chung Tĩnh Ngôn, săn sóc dịch túi ngủ, tắt đèn phục vụ, ghế ngồi của mình cũng điều chỉnh đến cùng độ cao, giữa hai người đều có riêng một ly đồ uống khí nóng lượn lờ.
"Năm ấy tôi 23 tuổi, vừa mới theo cha mẹ dời đến sống ở gần đại viện vợ tôi. Khoảng thời gian đó, tôi si mê chơi một loại súng lục giảm thanh được mang từ nước ngoài về, thường đứng ở trên ban công bắn những con chim bay trên bầu trời. Có một lần, tôi bắn trúng một con chim miệng đỏ rất đẹp, con chim đó rơi xuống trong đại viện của vợ tôi."
"Tôi ra lệnh người làm đi nhặt con chim đó về, qua thật lâu sau, người làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-han/1534111/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.