Mười mấy người đang đứng trong phòng làm việc của Quý Thiếu Kiệt đều là nhân viên cao cấp của tập đoàn Quý Nhân.
Tuy rằng không ít người, nhưng trong phòng có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Cục dân chính cử tới hai nhân viên ghi danh, đều là hơn bốn mươi tuổi, nhận được chỉ thị của cấp trên liền chạy tới đây, ở bên ngoài đợi nửa buổi chiều, lộ vẻ kinh nghiệm phong phú, giọng nói vang dội rõ ràng, bảo đảm người trong cuộc có thể nghe được rất rõ:
"Xin hỏi ngài Quý và cô Chung là tự nguyện kết hôn sao?"
"Xin hỏi hộ khẩu, thẻ căn cước hoặc là hộ chiếu của hai vị đã chuẩn bị xong chưa?"
. . . . . .
Trong lòng Chung Tĩnh Ngôn được nhét một bó hồng mân côi che khuất nửa khuôn mặt, chiếc nhẫn trên ngón tay đã sớm bị người nào đó lấy đi rồi, đổi lại là một chiếc nhẫn kim cương chói mắt d;đ'l/q;d khoảng chừng năm sáu carat. Cô thẩn thờ ngồi trên ghế sa lon, chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, mềm nhũn giống như sợi mì, cả đầu ngón tay cũng không nâng lên được.
Cô bị người nào đó chơi đùa không còn chút sức lực nào, trong phòng hơn mười đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào cô, tình huống như thế, cô thật sự không còn cửa để trốn chạy.
Người đó vẫn luôn như vậy, tâm cơ thâm trầm, cực kỳ ác liệt.
Cô rõ ràng không đồng ý lời cầu hôn của anh, rõ ràng cũng chỉ là một mình anh đang tự diễn kịch một mình.
Ai có thể nói cho cô biết, cô chỉ là tới yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-han/1534102/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.