Editor: Thu Lệ
Với Chấn Thanh và Chấn Văn:
Bốn năm cứ như vậy giống như những kẻ đào ngũ lén trốn đi.
Người qua đường đều còn mặc áo tù nhân một năm rồi.
Mặt trời còn xanh lá
Chiếu sáng thành thị xi-măng đúc thành kim loại.
Chúng ta đã đánh mất một viên mầm mống Phong tín tử.
Phải chăng nó đã bị cắt đi đỉnh chóp.
Chỉ còn lại hình xác bên ngoài có bụi màu đen của địa cầu.
Chúng ta không tin
Nó vẫn cứ còn sống
Chúng ta bắt đầu ra cửa vào chạng vạng.
Khối Phong tín tử này có màu trắng như đóa hoa
Chúng ta lặng lẽ đi tới
Cho bụi rơi xuống ngã tư đường
Thêm một điểm còn sống với nhan sắc.
****
Quán này có tên gọi là quán cà phê Thời gian, vẫn yên tĩnh như bốn năm trước, chỉ lác đác mấy bàn có khách ngồi.
Bên trong, đang phát một ca khúc gần đây rất được lưu hành, tí tách tí tách tí tách, ban đêm cô đơn nói chuyện cùng ai, tí tách tí tách tí tách, đau lòng hoen lệ ai tới lau, tí tách tí tách tí tách, chỉ lý lại tâm tình thật tốt mới xuất phát, tí tách tí tách tí tách, còn có người nhớ thương đến em....
Ánh mặt trời mùa Đông chiếu vào người đàn ông ngồi gần cửa sổ. Người đàn ông năm nào bây giờ ước chừng đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một thân Tây trang màu đen, áo sơ mi màu lam sọc, tóc ngắn lão luyện, cả người có vẻ gọn gàng sạch sẽ, đã trở thành một người đàn ông thành thục ổn trọng, lại tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-han/1534080/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.