Editor: Trần Thu Lệ
Lọt vào trong tầm mắt anh là một mảnh đất phì nhiêu màu hồng nhạt, vô cùng sạch sẽ, không có màu đen của bụi rậm, nụ hoa xấu hổ nhô lên cao, giống như một cái bánh bao thịt tươi mới ngon miệng.
Bởi vì hai chân bị anh kéo rộng ra, nên hai mảnh thịt như hai cánh hoa chớm nở, bên trong lộ ra một đường huyền bí đỏ tươi.
Anh nhìn chăm chú, giống như nhìn đồ cúng tế trên bàn thờ, ánh mắt đang nhìn giải đất mang theo một tia thành kính.(ẹc ẹc, có ai nhìn vào chỗ đó mà thành kính ko trời).
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò thịt nhỏ đang mở ra, thật lâu sau, lòng ngón tay từ từ trượt xuống, vân vê hai cánh hoa, sau khi được vân vê khe hở càng mở rộng, anh nhịn không được duỗi nửa ngón tay tiến vào, ưm! Anh thạn nhẹ trong lòng, ấm áp, cắn chặt, như lọt vào Thiên Đường.
Cô gái không chịu nổi, khóc, lại bắt đầu liều mạng khép chặt hai chân, đôi tay nhỏ bé bắt lấy cổ tay anh ngăn cản anh tiếp tục.... Từ trước đến nay các anh trai vẫn chưa bao giờ làm như thế này với cô.
“Ngoan, bảo bối, đừng náo loạn, để anh nhìn một chút...” Anh khàn giọng lần lượt nỉ non. Anh có thể phát biểu trước mặt vạn người, lúc này lại nghèo từ đến nổi đành phải nói một câu này.
Lạc Lạc giãy giụa chỉ là đàn ông thôi mà, từ từ kiệt lực, hai tay vô lực phủ trên mi mắt. Có dòng chất lỏng ấm áp chảy ra.
Là chính cô hạ quyết tâm muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-han/1534054/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.