13
Đúng như dự đoán của Thẩm Yến, ngày hôm sau mẹ tôi gọi điện thoại đến hùng hổ nói muốn tính sổ với tôi.
Thẩm Yến lấy điện thoại rồi đi vào thư phòng, không biết là anh đã nói với mẹ tôi những gì mà khi mẹ tôi nói chuyện với tôi lại đổi sang thành giọng điệu rất lịch sự.
Bà ấy bảo tôi ở ngoài cứ chơi vui vẻ, không cần để ý đến vết thương của Lục Lâm Lâm, nó tĩnh dưỡng vài tháng là khỏi rồi.
Tôi rất tò mò Thẩm Yến đã nói với mẹ tôi những gì, hai năm nay mẹ tôi chưa từng nói chuyện lịch sự như vậy với tôi bao giờ.
Thẩm Yến cũng không giấu tôi, anh nói với mẹ tôi rằng anh lắp camera ở trong thư phòng, anh cũng không ngại để người khác thấy được con gái của bà ấy là loại người như nào. Anh lại nói Lục Lâm Lâm sau khi tốt nghiệp luôn không thể tìm được công việc phù hợp, anh có cả đống cách để nó mãi không có chỗ nào nhận vào làm.
Mẹ tôi rất yêu đứa con gái này, tự nhiễn cũng sẽ đối xử với tôi khách sáo hơn chút.
"Anh lắp camera ở thư phòng thật đấy à?"
"Đâu có, đấy là khách sạn, anh lắp camera ở khách sạn làm gì, anh có biến thái đâu, nhưng anh cá là mẹ em không dám không tin." Thẩm Yến nói.
Quả thật là như vậy.
Mẹ tôi xót Lục Lâm Lâm khủng khiếp, không nỡ để nó chịu chút tổn hại nào từ thế giới bên ngoài.
Nói theo cách khác thì, Lục Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-ghet-tra-xanh/2811870/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.