"Thực xin lỗi, tôi..."
Diệp Cẩm Tú đang định giải thích, phía sau truyền đến tiếng châm chọc "Loại người này không xứng để em châm trà."
Lời Dụ Trì Diệp như băng ở Nam Cực. Diệp Cẩm Tú vùi đầu xuống trước ngực, cho dù mình có giải thích đi nữa, cũng vô dụng. Đổi lại chỉ là sự châm biếm càng thêm điên cuồng của Dụ Trì Diệp mà thôi.
Dụ Lộ Lộ buông lỏng tay ra, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, làm bộ làm tịch đứng dậy muốn giải thích "Anh họ, anh đừng nói như vậy..."
"Cút ra ngoài."
Trên mặt Dụ Trì Diệp bao trùm một lớp sương lạnh, Dụ phu nhân cũng nhíu mày: "Thật là có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, còn không mau cút đi?"
Trong lòng Diệp Cẩm Tú gợn sóng mãnh liệt, lại chỉ có thể nhịn xuống sự ẩm ướt nơi đáy mắt, xoay người đi ra khỏi phòng khách. Phía sau là tiếng nói kháy của Dụ phu nhân, cô như đang đi trên lưỡi đao sắc nhọn. Mỗi một bước, trong lòng cô càng thêm vỡ vụn. Đứng ở ngoài cửa của Dụ gia, đôi chân lạnh cóng, gió lạnh vù vù thổi qua, áo khoác cô đã quên lấy, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Diệp Cẩm Tú ôm hai tay, cả người không ngừng run rẩy. Người giúp việc nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong mắt tràn đầy sự đồng tình. Cô quay đầu đi, hai mắt trong suốt như hồ nước tĩnh lặng, nhìn chằm chằm đường phố bên ngoài, nhớ tới đứa bé trong bụng, không khỏi nổi lên một trận khổ sở.
"Ô, tôi còn tưởng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-vo-cu-lao-ba-dai-nhan-that-me-nguoi/2701104/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.