Trong tự nhiên, một loại động vật bị một loại động vật khác ăn hoặc kýsinh mà chết, nó gọi là “khắc tinh” của những loài kia, ví dụ như cú mèo ăn chuột, chim ăn côn trùng, ong ký sinh trên côn trùng …… Trong lòngNiên Nhược Nhược, Quan Chi Nghiên chính là khắc tinh của cô.
Mười ba tuổi tới Quan gia sống, đếm trên đầu ngón tay, cũng đã năm năm,hơn một ngàn ngày của cuộc sống, cô bị khắc tinh của mình nắm trong lòng bàn tay, mặc hắn đùa giỡn bừa bãi, còn cô ngay cả oán giận một tiếngcũng không dám. Thậm chí hai năm trước, còn bị hắn gắn cho cái danh hiệu “vị hôn thê”. Thiếu phu nhân Quan gia tương lai, đó là danh hiệu rấtlớn nha! Thoạt nhìn thì có vẻ hấp dẫn vô cùng, người người ngưỡng mộ,nhưng lại hết sức nặng nề, bắt cái cổ mảnh khảnh của cô mang danh hiệuđó quả thật là quá sức.
“Anh hai của tôi làm sao có thể coi trọng cô chứ? Chắc chắn cô là yêutinh không biết xấu hổ câu dẫn anh ấy!” Quan Chi Quất, em gái Quan ChiNghiên mỗi lần nhìn cô đều dùng vẻ mặt khinh thường.
“Tuy rằng con chưa trưởng thành, nhưng A Nghiên đã cho con danh phận, từ nay về sau con chính là người thuộc chi** hai, phải giữ quy củ và bổnphận, ngàn vạn lần đừng làm cho tiền bối và họ hàng thân thích chếgiễu.” Mẹ của Quan Chi Nghiên, nhị phu nhân dáng vẻ nhàn nhã một vừadùng trà chiều vừa dạy dỗ cô.
(** chi: 1 bộ phận trong dòng họ)
“A Nghiên thật sự là bị quỷ dụ! Ai, ai, ai!” cha của Quan Chi Nghiên,nhị lão gia nhìn trời thở dài ba tiếng, mỗi tiếng đều là phiền muộn, hối tiếc việc mình đã nhận cô gái này về Quan Gia.
Còn má Quế, vợ của lái xe Vương, luôn thấm thía nói riêng với cô: “Nhược Nhược à, nha đầu ngốc này phúc khí thật tốt, ngẫm lại xem, cái danhxưng Quan gia thiếu phu nhân, có bao nhiêu danh môn thiên kim nghĩ nátóc cũng không cách nào có được!”
Đây chính là, Quan gia trong hắc bạch lưỡng đạo chỗ nào cũng có uy tíndanh dự, có tiền có thế, thật khó có người làm thăng cấp thành chủ nhân, coi như là tiểu phượng hoàng bay ra từ đám gà, chỉ có trong lòng cô rõràng, sự tình hoàn toàn không phải vậy.
Quan Chi Nghiên để mắt đến cô? Thật buồn cười mà! Cô là chủ nhân? Điềuđó lại càng làm người ta cười khinh bỉ! Niên Nhược Nhược cô, chẳng quachỉ là chủ nhân của những người làm cao cấp thôi.
Nói muốn cưới cô, không phải để ngăn chặn miệng lưỡi thế gian về chuyện tình của hắn cùng Nghiên thiếu phú nhân kia sao?
Ở Quan gia, người có chút đầu óc đều biết, chi thứ hai là thế lực yếunhất gia tộc, lão thái gia là Quan Trạch Hào có ba người con, trờisinh, trời dưỡng, không được coi trọng nhất chính là nhị lão gia.
Nhị lão gia không có dục niệm, cuộc đời hận nhất là bị xem thường, nhiều năm lăn lộn trong đám sói huynh hổ đệ tìm cách phát triển, đến nỗi nóng nảy mà phải lén lút đi cửa sau, cuối cùng còn bị lão thái gia vừa mắngvừa đánh, rồi lại thay ông ta thu dọn cục diện rối rắm.
Người làm cha đều như vậy, con càng không cần nói, cháu trai mới phải lo nhiều, Quan Chi Đường là cháu đích tôn, con của con cả, chiếm danh phận đó, tác phong làm việc giống hệt cha hắn, làm cho Quan gia đời thứ bangười người kính ngưỡng; Còn có em trai hắn Quan Chi Hà, cũng là nhânvật nổi tiếng, thứ ba là Quan Dạ Kì, từng là bạn học của Niên NhượcNhược, được cưng chiều, có thể nói là dưới một người trên vạn người,trong lòng lão thái gia chỉ yêu quý mình người này.
Chi thứ hai, có 3 người con trai, bị lão thái gia không chút khách khímà mắng là ngu xuẩn, yếu đuối và vô năng. Người nào nhìn cũng không vừamắt, thậm chí ngay cả con dâu, người ngoài dòng tộc như Nguyên ThánhThành cũng giống bọn họ nhận loại “coi trọng” này, loại cục diện nàythật sự là làm cho chi thứ hai mất mặt. Nhưng, Quan Chi Nghiên yếu đuốisao? Vấn đề này nếu đem ra hỏi, Quan gia trên dưới nữ già trẻ, hơn phân nửa đều ý vị sâu xa mà gật đầu.
Là người đàn ông, bị người ta đoạt bạn gái đã đủ
uất ức, nhưng mà Nghiên thiếu gia này không chỉ không giận tím mặt, thậm chí còn mỉm cười long trọng tại tiệc mừng nói một tiếng “Chúc mừng”, có vài phần thật tình vài phần thực lòng bỏ qua một bên không ảnh hưởng,nhưng hành động này, có tính là kẻ cực phẩm bất lực không?
Ai…… Người ta nén giận, nguyên nhân đơn giản là tình địch chính là anhhọ, suy nghĩ mãi sau cảm thấy không thể trêu vào, mới đem cả một miệngoán khí cùng đau lòng nuốt vào bụng.
Tuy rằng hiện nay Quan Chi Hà đã qua đời đã nhiều năm, cảm tình khúc mắc trong lúc đó của Phó Vũ Tiêm Nghiên thiếu gia chi thứ hai, còn có tiểu đệ đoạt chị dâu tương lai, làm ai chẳng biết nha!
Nhưng, nếu về Nghiên thiếu gia có yếu đuối hay không, vấn đề này nên hỏi Niên Nhược Nhược, cô sẽ chỉ ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, rồikhông nói lời nào rời khỏi, trốn đến nơi không có ai khóc một hồi.
Nếu trước khi gặp được Quan Chi Nghiên, khi mới bắt đầu yêu, là lúcNhược Nhược vẫn khát khao loại đàn ông này, cũng nghĩ tới một ngày nàođó yêu nhau, cùng người đàn ông của mình rời khỏi Quan gia, từ nay hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc. Nhưng khi nhận thức về Quan Chi Nghiên sâukhông lường được, thành ra, người đàn ông cô muốn sở hữu trên đời này, ở trong lòng cô lại tựa như khí cầu, bị phá hư……
Cho nên, đối với Niên Nhược Nhược mà nói, Quan Chi Nghiên chính là khắctinh, là kẻ thù, là tên khốn kiếp! Đáng giận là hắn vẫn keo kiệt đếnngay cả lời “Yêu” cũng không chịu cho cô, đã đem cô ăn sống nuốt tươi,đúng là đại ác ma…..
Nửa đêm canh ba, lầu bốn của biệt thự Quan gia, trong một phòng ngủtrang được hoàng xa hoa thoải mái, chiếc đèn cổ tiêu chuẩn kiểu Châu Âutrên tủ đầu giường vẫn còn sáng đèn.
Người đàn ông mặc một chiếc áo ngủ màu xanh, cổ áo nửa hở, lộ ra vòmngực tráng kiện mạnh mẽ, nửa dựa ở đầu giường, đang lật xem tài liệutrong tay.
Chiếc gối lông chim bên cạnh, một cô gái đang cuộn mình trong chăn mỏngngủ say sưa, một bàn tay thô to lặng lẽ sờ lên cái trán trơn bóng, cơnsốt đã lui, trán bắt đầu hơi xuất mồ hôi.
Người đàn ông buông tài liệu, nghiêng thân thể cao to qua, hai gò mátuấn tú thân mật cọ cọ vào mái tóc ẩm ướt trước trán cô, bàn tay to vénvạt áo ngủ của cô muốn dò vào bên trong, muốn xem thử quần áo của cô cóbị mồ hôi làm ẩm ướt không.
Cô vốn ngủ không say, trong lúc ngủ mơ đều luôn đề phòng, không đợi tayhắn cho vào, thân mình đã ý thức co rụt lại, cảnh giác, kháng cự hắn tới gần mình.
“Nháo cái gì? Bị bệnh còn không chịu yên phận!” Người đàn ông thấp giọng nói, bàn tay bá đạo lại đưa vào trong áo ngủ hồng nhạt.
Cô càng lui về bên cạnh, trong mộng cũng muốn cách hắn thật xa, ngườiđàn ông không vui nhíu mi, gương mặt tuấn tú luôn luôn bình tĩnh khôngchút gợn sóng, nhiễm lên vài tia tức giận, vươn tay đem cô ôm vòng vàotrong ngực, không cho cô chạy trốn.
Giằng co mãi.
“Ưm……” Bởi vì bực mình nên đầu óc mê muội do bị bệnh của Niên NhượcNhược cuối cùng cũng thanh tỉnh, giằng co nãy giờ đã chảy thật nhiều mồhôi, thấy dinh dính ở trên người, thực không thoải mái, mà lại làm chocô càng không thoải mái chính là người đàn ông cao lớn đem nửa thân dưới đặt ở trên người cô.
“Không cần!” Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, khi tầm mắt cùng cặp mắt đensắc bén đó chạm vào nhau, lập tức cả kinh, không chờ người đàn ông đó mở lời, đã cự tuyệt trước.
“Không cần cái gì?” Hắn nhướng cao mày đẹp, ngừng tay, chờ.
“Không cần cái kia!”
“Cái nào?”
“Chính là……Là…… Cái kia……” Cô lắp ba lắp bắp, hai gò má phút chốc đỏ như lửa.
Mới mười tám tuổi, từ hai năm trước dưới sự chú ý của mọi người theođúng chỉ thị chuyển đến phòng hắn, nhưng cũng chỉ mới thực sự trở thànhvợ chồng đúng nghĩa. Từ đó mỗi ngày bị hắn vây ở trên giường cắn cắn gặm gặm từ đầu đến chân, như sói như hổ mãi không chịu
buông ra khiến cho cô luôn lo lắng đề phòng, hoang mang sẽ có một ngày không chịu nổi.
Sợ cái gì? Sợ tinh lực và dục vọng vô cùng tốt của hắn.
Một năm ngắn ngủi trôi qua, khiến cho Niên Nhược Nhược hiểu rõ rằng tình ái thật sự là một môn học vấn bác đại tinh thâm, cô không chỉ có chồngchất những cảm giác khó tưởng tượng với các loại tư thế đa dạng, mà cũng bị tra tấn đủ khổ, đáng giận là, trên giường, dưới giường tưởng như hai người người đàn ông khác nhau, sau khi ăn uống no đủ còn hứng thú dạtdào nói cho cô, cái này gọi là “vợ chồng tình thú”.
Tình thú? Tình thú cái đầu của hắn á! Niên Nhược Nhược lòng đầy căm phẫn oán thầm, loại chuyện ép mình đến khô cả xác như thế này, hẳn là chỉ có một mình hắn mới cảm thấy thú vị!
Hôm nay lúc chạng vạng, cô từ trường học trở về, cả người không một chút khí lực, đầu đau giống như muốn nứt ra rồi, má Quế sợ tới mức lấy nhiệt kế cặp cho cô, ba mươi tám độ rưỡi.
Vừa vặn gặp phải Quan Chi Nghiên từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cô sợhãi co rút, vẻ mặt ghét ghét, hắn lập tức đưa tay kéo cô từ trong phòngkhách về phòng ngủ, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc, ném cô lên giường.
Không được uống nước lạnh, không được tắm rửa, không được đá chăn, không được không nghe lời…… Hừ, cũng không ngẫm lại vì sao cô bị cảm lạnh,Niên Nhược Nhược trốn ở trong chăn, thở phì phì nhớ lại toàn bộ quátrình tối hôm trước bị hắn cưỡng chế ở ban công, ngồi trên ghế lạnh chịu ép buộc.
Thời tiết tháng 10, thời tiết có chút lạnh lẽo, hắn ở trên giường lớntrong phòng ngủ muốn cô qua một lần vẫn chưa hết hứng thú, lại đem cô ôm đến trên ban công tiếp tục. Cô trần trụi bị hắn vây ở dưới thân, thânhình cao lớn cường tráng đè mạnh xuống, ép cô để giữa chiếc ghế thật dài và ngực hắn, ước chừng làm đến hơn nửa đêm.
Cô không dám kêu, hàm răng gắt gao cắn cánh môi bị hôn sưng đỏ, cố nénkhông phát ra chút thanh âm. Tiếng nói của cô sẽ làm người đàn ông đanggây sóng gió trên người cô càng thêm hưng phấn, luôn là như vậy. Huốngchi địa điểm lại là ban công không hề có cách âm, cao thấp trái phải nếu ai muốn nghe lén đều có thể nghe, đến ngày mai, cô tuyệt đối sẽ trởthành đề tài trọng tâm cho toàn bộ Quan gia lấy ra mỉa mai.
Người khác không nói, đại thiếu phu nhân chi thứ hai là Vu Linh Luân phu nhân của Quan Chi Phương luôn mang vẻ mặt bị chồng ruồng bỏ, ánh mắt uoán kia khiến cho Niên Nhược Nhược ăn không tiêu.
Trên những tờ tạp chí hiện nay không ngừng đăng hình Quan Chi Phươngcùng một cô gái nào đó hẹn nhau đến khách sạn bị đám “chó săn” chụpđược, những người làm trong nhà cũng sớm truyền tai nhau rằng cuộc hônnhân của đôi vợ chồng kia đã sớm chỉ còn là danh nghĩa, Niên Nhược Nhược cô cho dù bị mù cũng không dám sờ nhẹ vào núi băng đó.
Với sự khó xử của cô, người đàn ông này lại tuyệt đối không thông cảm,đặt mình vùng trong non mịn giữa hai chân cô, nam căn nóng bỏng cứng rắn chôn sâu ở hoa tâm chật hẹp, một lần rồi lại một lần đâm mạnh vào cô,cọ sát cô, trêu chọc cô, không chút cố kỵ, xem cô giống như một tiểusủng vật bị vây ở trong lồng, trốn không thoát, gấp đến độ nức nở.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, cô giống như mọi lần thân thể đều rãrời, da thịt trắng tuyết trở nên đỏ ửng, giống như đóa hoa anh đào cuốimùa xuân.
Bị hắn giữ lấy như thế một thời gian, làm cho toàn thân cô đổ mồ hôi đầm đìa, vài sợi tóc đen dính trên má phấn, có một loại phong tình hồnnhiên đặc biệt động lòng người, làn da mềm bóng loáng như tuyết, thấmmột lớp mồ hôi, dinh dính lại ẩm ướt, hòa lẫn vào nhau, không biết làcủa hắn, hay là của cô.
Thần hồn đã bay đi, lý trí lại quyến luyến không rời, cô không chịu nổisự mạnh mẽ của hắn, xoay thắt lưng, chủ động vươn đôi tay cánh tay dàitrắng nõn, ôm chặt cổ của hắn, hơi thở quấn quýt, run rẩy
yêu kiều khẽ nấc ghé vào lỗ tai hắn cầu xin tha thứ, nũng nịu rên rỉkhông ngừng, không thể chịu nổi cơn sướng khoái cuồng dại đang ập tới.
“A Nghiên…… Xin anh…… Đừng như vậy……”
“Người ta thực sự không hứa tham gia buổi chụp ảnh người mẫu mà, anh đừng tức giận……”
“A Nghiên, bỏ qua cho em đi, ……A…… Em không dám nữa đâu mà!”
Quan Chi Nghiên dùng cách xử phạt thể xác cô như vậy, đơn giản là vìbuổi chiều tan học, khi hắn ở trên đường cái, không khéo thấy hai đànanh bên chụp ảnh người mẫu vây chặn đường cô, đang ra sức mời cô thamgia.
Hắn nói hắn tức giận, nhưng cô đâu ngốc đến nỗi đem lửa giận của hắn nghĩ thành ghen?
Khốn kiếp mà! Nghiên thiếu gia chẳng qua chỉ đang căm tức có người dámcả gan làm loạn, muốn ngắm nghía vật thuộc quyền sở hữu của hắn, chỉ là‘vật’ mà thôi. Cô cho là hắn có chủ ý, chính là nhớ tới lúc trước hắn bị Quan Chi Hà đào lại chuyện vũ, đàn anh hành động không thể nghi ngờnhắc nhở hắn, chuyện cũ khó quên a!
Cho nên, cô dù có ủy khuất và bất bình, chỉ có thể hóa làm một chữ, nhẫn! Đến khi không thể nhẫn được nữa, vẫn là phải nhẫn!
Đây điều là Niên Nhược Nhược ở bên Quan Chi Nghiên ngộ ra được, chỉ cósắm vai nhược thế nhất phương, mới có thể bình an mà sống qua ngày.
“Nhược Nhược, Nhược Nhược……” Phủ ở trên người cô là người đàn ông tựa hồ đã gần tới cực hạn, hắn gọi tên của cô, rời khỏi thân thể của cô, độtnhiên đem cô ôm lấy đến để ở trên tường, thô lỗ đùa nghịch cặp đùi đẹpđẽ, biến thành tư thế giúp hắn dễ dàng tiến vào, lửa nóng gắng gượng lại dùng sức đẩy sâu, đầu lưỡi liếm quanh thùy tai nhạy cảm, ngữ điệu dụ dỗ nói: “Ngoan, kêu cho tôi nghe, Nhược Nhược, không cần nhịn, kêu ratiếng……”
“Ưm……” Cô liều mình lắc đầu, gắt gao nhẫn nhịn.
Thái độ chống cự của cô khiến cho bàn tay to lớn tức giận nắm chặt lấyeo cô, hạ thân mạnh mẽ sát nhập, ngang ngược dưới mọi góc độ, ở trong cơ thể cô “hung khí” cũng trở nên càng ngày càng cứng nóng, chống đỡ cànglàm nơi ấm áp riêng tư của cô trở nên khít khao.
Toàn thân cao thấp vừa đau lại tê dại khiến Nhược Nhược rốt cuộc khôngchịu nổi, mở cái miệng nhỏ nhắn, cắn vào bờ vai rắn chắc của hắn!
Quan Chi Nghiên toàn thân hưng phấn, ngẩng đầu cao, cổ họng phát ra hếtsức thoải mái sau lại nặng nề kêu rên, hắn còn không chịu “bắn”, tiếptục cọ xát, ghì chặt thắt lưng rồi hung hăng thẳng lưng, một dòng mầmmống ấm nóng lưu lại nơi hoa huyệt, tốt xấu gì cũng giữ lại cái mạng nhỏ cho cô.
Tại đây một đêm lửa giận cùng dục vọng hòa chung, Niên Nhược Nhược nén giận kết quả chính là, cô phát sốt.
“Uống nước?” Kẻ đầu têu đánh giá cô hồi lâu, cuối cùng cũng quan tâm cô, sau đó cúi mắt, tiếp tục dựa đầu giường xem tài liệu.
“A…” Cô ứng thanh, chống nửa người lên đệm nghỉ ngơi, chân trái thuậnthế đưa ra ngoài chăn, lộ ra bàn chân trắng nõn, thân thể nóng bức bỗngnhiên được một cỗ cảm giác mát mẻ bao lấy, trong nháy mắt cảm thấy vôcùng thoải mái!
Quan Chi Nghiên với lấy bình giữ nhiệt đặt ở tủ đầu giường đưa cho cô,ánh mắt không rời khỏi trang giấy trong tay, miệng lại quăng ra một câu: “Cho chân vào chăn.”
Ngay lập tức, chân cô nghe lệnh làm việc không có nửa điểm chần chờ,thậm chí đến cả mắt cá chân cô còn kinh ngạc vì sao thân thể mình cònnghe theo chỉ thị của Quan Chi Nghiên nhanh hơn nghe theo đầu óc mìnhvậy?
Ai, bị nô dịch lâu ngày, ngay cả thân thể cũng phản bội cô mà nghe theoquân địch mất rồi, “Ai này bất hạnh, giận này không tranh” Chính là cônói a.
“Thứ Sáu tuần sau, là sinh nhật cô?” Cô nghe hắn không đầu không đuôi lại ném tiếp theo câu.
“Ừ!”
“Mười tám tuổi.” Quan Chi Nghiên quay đầu, ý vị sâu xa ngắm nhìn cáimiệng nhỏ uống nước ở bình giữ nhiệt, mái tóc ngắn củn, đôi mắt longlanh chớp chớp, lông mi thật dài. Hơi
thở nhàn nhạt phả ra trắng đầu mũi, dáng vẻ cực kỳ nhỏ bé, cực kỳ giốngmột chú sóc chuột vô hại, chỉ nhìn thôi trong lòng hắn cũng nóng lên.
“Ngày đó nhớ phải xin nghỉ.”
“Hả?” Cô ngoái đầu, tò mò xem xét hắn.
“Có việc.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Việc gì?”
“Theo tôi đi ra ngoài một ngày.”
“Anh không cần đi làm sao?”
“Tôi cũng xin nghỉ.”
Thật sự là kì quái, Quan Chi Nghiên mặc dù ở Quan gia không được cưngchiều, nhưng về lâu dài khi nhậm chức trong công ty, cũng sẽ được coitrọng, nhiều năm không có một ngày nghỉ, về nhà không xem n bản kế hoạch đầu tư dự án, cũng ngồi máy tính xem bảng biểu và xu thế thị trườngchứng khoán, tự nhiên lại phá lệ nghỉ phép?
Vấn đề là lý do gì khiến hẳn xin nghỉ? Niên Nhược Nhược vắt óc suy nghĩ, đột nhiên linh quang vừa hiện, hắn không phải xin nghỉ vì ngày đó làsinh nhật của cô chứ?
Cô ở Quan gia năm năm, trong ba năm đầu không có sinh nhật, mười bảytuổi sinh nhật lại quá bi thảm, đúng ngày đó, cô bị Quan Chi Nghiên ănsạch sẽ.
Năm nay sinh nhật xem như lễ trưởng thành của cô, nhưng Niên Nhược Nhược lo trái nghĩ phải cũng không nghĩ ra lý do gì khiến nhị thiếu gia hắntự mình xử lý mà xin nghỉ.
“Còn nữa……” Hắn lấy đi bình nước trong tay cô, kéo chăn đắp lên người cô, dặn dò : “Nhớ mang theo chứng minh thư.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô ngày càng tò mò, đôi mắt mị hoặc, giốngnhư chú mèo nhỏ quấn bên một thân hình to lớn, meo meo hỏi: “Nói chongười ta được không?”
Cô luôn cảm thấy khó khăn trong việc làm nũng lấy lòng hắn, bằng kinhnghiệm của Quan Chi Nghiên đây chính là thời khắc khó khăn đó của cô,không phải bây giờ, vậy là khi nào?
“Muốn biết?”
“Đúng.” Cô liên tục gật đầu.
Hắn để tập tài liệu đang đọc trong tay sang một bên, cánh tay rắn chắcôm thân hình nhỏ bé của cô vào lòng, đôi chân dài như con mãng xà quấnlấy người cô, chân tay hắn quấn quýt lấy bắp chân mịn màng của cô, tậnhưởng cảm giác động chạm nhẹ nhàng.
Nhiệt độ trong chăn tăng vọt, cô giấu mặt vào vùng ngực tinh tráng namtính của người đàn ông nửa thân trần trụi đấy, hắn ôm cô chặt tới mứckhó thở.
Môi mỏng khẽ nhấc, Quan Chi Nghiên chăm chú nhìn người đang không yênphận mà ngọ nguậy trước ngực mình, mỉm cười ma mãnh, “Cô đã trưởngthành, cho nên……” Hắn vùi chóp mũi vào mái tóc đen của cô, ngửi thấy mùi hương độc đáo của cô, cố ý dừng lại một chút.
Bạn học Niên Nhược Nhược quả nhiên tò mò, ngẩng đầu hỏi một câu ngu ngốc: “Cho nên cái gì?”
“Có thể kết hôn.”
Đùng! Sấm sét, thật sự là sét đánh ngang tai, Niên Nhược Nhược khẽ nhếch cái miệng nhỏ, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, cho rằng mình bị sét đánhtrúng đầu, hoài nghi chính mình nghe lầm…
Nhưng cô vẫn còn rất trẻ, không phải mắc chứng ù tai của người cao tuổi chứ? Vậy Quan Chi Nghiên thật sự nói là: Kết hôn?
Trời ạ! Có lầm hay không?
“Không sai, đúng ngày sinh nhật cô, chúng ta đi đăng ký.”
Nếu có thể ngất đi, Niên Nhược Nhược thật muốn hôn mê bất tỉnh ngay tứckhắc, nhưng bây giờ cô vô cùng tỉnh táo, cho nên chỉ có thể ủy khuất xem xét Nghiên thiếu gia, ảo tưởng hắn đột nhiên thay đổi ý định, không làm gì nữa.
Ở trong nhà này, từ trước tới nay thân thế của cô phân là vị hôn thê của Quan Chi Nghiên, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới có ngày thật sự cùnghắn kết thành vợ chồng.
Bây giờ là thể kỷ hai mươi mốt, thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển,ngay cả nước Mĩ mọi người còn đang tranh luận về sự sống trên sao Hoa,vậy mà ở Quan gia, tập tục cũ hàng ngàn năm vẫn tiến hành công khai,oanh oanh liệt liệt, tuy rằng không có thê thiếp thành đàn, nhưng mônđăng hộ đối là điều tuyệt đối chú trọng. Cô xác định, sẽ có ngày nào đóQuan Chi Nghiên đổi ý, cưới một cô có tài có mạo, có gia thế danh mônvề, cô phải lập tức ngoan ngoãn thoái vị, biết vâng lời làm người khôngdanh không phận như vợ bé,
cuối cùng chịu sự hành hạ, bị vứt bỏ.
Thà có kết cục như vậy, còn tốt hơn kết hôn cùng Quan Chi Nghiên. Bị vứt bỏ, cô có lấy lại tự do; Một khi kết hôn, nửa đời sau của cô chắc chắnlà “xong” rồi.
“Sao lại sốt rồi? Mau nằm xuống!” Quan Chi Nghiên nhìn nhiệt kế trongtay, nhíu mày, từ trên giường đứng lên, đi ra ngoài sảnh lấy thuốc hạsốt.
Hỏi hay thật! Còn không phải bị hắn dọa cho phát sốt sao! Cô gái bệnhtật khó khăn nhìn theo bóng lưng đã ra khỏi cửa buồng, cả người như bịrút hết khí lực, nằm vật ra giường.
Giết cô đi, ngay lập tức giết cô đi! Niên Nhược Nhược cảm thấy đời này của cô hết hy vọng rồi.
Uống thuốc xong, lấy nước ấm lau qua thân mình, lại giúp cô áo ngủmới……Cô lại đột nhiên đổ bệnh, Quan Chi Nghiên cũng không còn tâm trạngmà xem tài liệu nữa, rửa mặt mũi rồi cũng chui lên giường đi ngủ.
Chiếc đèn ngủ kiểu cổ “pop” một tiếng rồi vụt tắt, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Niên Nhược Nhược cuộn mình ở trong chăn, tuy rằng không phải trằn trọckhông yên, những ánh mắt lại mở thật to nhìn tấm rèm cửa màu đen như hòa vào màu của bầu trời đêm, không thể ngủ được.
“Không ngủ được sao?” Bên người người đàn ông đột nhiên lên tiếng: “Xem ra tinh thần cô rất tốt! Tuổi trẻ quả nhiên năng động.”
Cô cả người cứng đờ, cảnh giác vểnh tai nghe.
“Nếu thật sự không ngủ được, hay là làm chút gì đó cho dễ ngủ.”
Tiếng nói trần thấp hàm ẩn ý cười cùng dục vọng, rành mạch rót vào taiNiên Nhược Nhược. Cô không dám nói gì, gắt gao nhắm mắt lại, cũng khôngdám thở mạnh.
“Nghe nói khi phát sốt, nơi đó của phụ nữ vô cùng chặt.” Tên sắc lang này dường như không hề xấu hổ, tiếp tục kích thích cô.
Nói ra những điều này, không phải cầm thì thú là gì?
“Nếu không ngủ, chúng ta thử xem.”
Lời nói của Quan cầm thú luôn luôn có hiệu lực, tựa như nằm bên miệngquái thú, “món ngon” ngủ rất nhanh, không một chút phản kháng chìm sâuvào mộng đẹp.
Giấc ngủ này, Niên Nhược Nhược dường như ngủ rất lâu, lâu đến nỗi cô mơthấy rất nhiều chuyện cũ, liên quan đến người, không liên quan đếnngười; Gương mặt cũ, gương mặt mới cũng lẫn lộn với nhau.
Bị cha mẹ mình bỏ rơi, thanh sắc câu lệ bà con xa thân thích, bị khi dễ, đã cho cô quan tâm cậu, Quan gia muôn hình muôn vẻ…… Còn có người đànông đang ngủ cạnh cô.
Có một số việc rất gần, gần đến nỗi dường như chỉ là ngày hom qua, nhưng thực ra lại rất xa, cô biết, có một số người, có một số việc, rốt cuộccũng chưa về, cũng không thể thay đổi……