Thừa Tuyển Doãn vừa rời đi, Mục thị từ phía bên kia lân la đến hỏi: "Thừa Nhị sáng sớm lại vào trấn sao? Đừng nói là lại đi mua đậu ăn nhé? Cái thúng đậu to tướng kia chẳng lẽ còn chưa đủ hai người họ ăn?"
Ngưu thẩm chẳng buồn tiếp lời, Mục thị lại liếc mắt nhìn căn nhà tranh khép chặt bên cạnh, tiếp tục nói: "Đường ca nhi sao còn chưa dậy? Nghe nói tối qua bị dội nước lạnh, chẳng lẽ bệnh nặng không dậy nổi luôn rồi?"
Ngưu thẩm lập tức nhíu mày: "Chị nói năng cái gì vậy? Đường ca nhi vẫn khỏe mà!"
"Khỏe á? Ai biết được. Trong thôn ai mà không biết Thừa Nhị hay đánh người? Nếu không phải bệnh thì chắc chắn là chịu khổ gì đó rồi." Mục thị hả hê: "Chậc, thật đáng thương."
Ngưu thẩm vừa nghe đã tức giận: "Thừa Nhị sao có thể đánh Đường ca nhi được?"
Nó còn chẳng nỡ gọi Đường ca nhi dậy sớm nữa là. Ăn sáng đều là nó tự tay nấu cả.
Mười dặm tám thôn quanh đây, bà chưa từng thấy ai cưng phu lang như Thừa Nhị.
Mục thị cười khẩy: "Biết người biết mặt không biết lòng."
Có lẽ cảm thấy không hứng thú nữa, bà ta chuyển chủ đề: "A Trắc định vào trong núi sâu, Ngưu tử nhà chị đi cùng không?"
Ngưu thẩm cau mày: "Không có việc gì vào núi sâu làm gì? Không muốn sống nữa chắc?"
Mặt Mục thị trầm xuống: "Núi sâu nguy hiểm, nhưng đồ tốt thì nhiều. Tôi có lòng tốt rủ con chị đi phát tài, chị không muốn thì thôi, lại còn trù ẻo con tôi? Thật đen đủi!"
Bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-tieu-phu-lang-ngoan-ngoan/4848145/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.