“Chủ tử, cô nương trúng nhuyễn hương tán đã lâu, không thể khôi phục nhanh như bình thường, trước đó còn bị trúng dược khác, hiện giờ thân thể vô cùng yếu, chỉ sợ sẽ ngủ mấy ngày…”
Trong căn phòng ngủ được bày trí tao nhã chỉ nghe thấy một tiếng hô hấp rất nhỏ, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên, bên trong căn phòng càng trở nên sáng hơn rất nhiều,
Sở Vân Khinh từ từ mở mắt, có chút không thích ứng được với ánh mắt, nàng dùng tay che mắt một lúc rồi mới chậm rãi mở ra, đúng giờ khắc này, khuôn mặt tinh xảo của Tiêu Triệt rơi vào trong mắt nàng.
Trong mấy ngày lang bạt, nàng không chỉ một lần mơ thấy, có một ngày nàng tỉnh lại ở bên cạnh xuất hiện khuôn mặt của hắn, hình ảnh này lại đến thật, trong lòng nàng rung động nhiều hơn so với trong giấc mộng kia, nàng lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, muốn ngồi dậy nhưng bởi vì ngủ quá lâu thân thể còn chưa hồi sức, được một nửa liền ngã xuống.
Tiếng động nhỏ khiến cho người bên cạnh tỉnh ngủ, hắn vốn là người rất dễ tỉnh giấc, nhưng giờ phút này ngủ lại ngủ cực kỳ an ổn bên cạnh nàng, ánh mắt di chuyển liền nhìn thấy đôi mắt ngập nước đang nhìn hắn của nàng, không biết từ nơi này xúc động trong phút chốc bao phủ lấy nàng.
Tiêu Triệt vươn tay ôm nàng vào trong ngực, lực đạo rất lớn, nàng dính sát vào trong ngực hắn, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn vang lên trên đỉnh đầu: “Ta chỉ sợ qua một lần, đó là khi tám tuổi biết mẫu phi bị cấm túc.”
Hắn chưa nói xong, nàng cũng không vội vàng tiếp lời, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói tiếp: “Nhưng lần này không giống như năm ấy nếu ta đuổi theo không kịp thì nàng sẽ thế nào.”
Cảm giác ấm áp vây kín lấy nàng, nàng kề tai vào ngực hắn, tiếng nhịp tim của hắn từng nhịp từng nhịp vang lên bên tai nàng, nàng mỉm cười nói: “Ta biết chàng sẽ tìm được.”
Bỗng nhiêu bàn tay Tiêu Triệt trượt xuống eo nàng, nhẹ nhàng xoay người đặt nàng ở phía dưới, ánh mắt hắn sáng rức, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy cả người mình run lên, nụ hôn của hắn mang theo mùi vị dè dặt và quý trọng, nhớ nhung nhiều ngày qua giống như bị nụ hôn này dắt ra ngoài, nàng không kìm được ngẩng cổ, cùng hắn ôn nhu triền miên.
Đợi đến lức hai người thở hổn hển, Tiêu Triệt mới dừng lại, hắn vùi đầu vào cổ nàng, chợt nhớ tới một màn nhìn thấy ở Lạc Thành, hắn khẽ nâng người dậy, một đôi mắt rơi vào trên mặt nàng: “Lạc Thành --- ---“
Trong mắt hắn có khẩn thiết ân cần, thậm chí còn có một chút tự trách, hai chữ này dĩ nhiên Sở Vân Khinh nghe thấy rõ, hắn đi tìm nàng, chỉ sợ là đã biết, trên mặt nàng còn chút dư vị từ nụ hôn vừa rồi, lúc này gò má ửng đỏ nhìn hắn: “Sợ hãi một chút, không sao.”
Dĩ nhiên Tiêu Triệt biết vết máu trên giường không chỉ có sáu chữ đơn giản như vậy, mà bâ giờ nàng có nói cho hắn biết cũng không để làm gì, hắn cúi người xuống, ôm thật chặt nàng vào trong ngực, thở dài một tiếng.
Sở Vân Khinh cũng thở dài, hai tay dời xuống ôm hông hắn: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Lời nói này có nhiều thâm ý, Tiêu Triệt ngồi dậy, mở miệng nói ra hai chữ: “Thanh thành.”
-----
Thân thể Sở Vân Khinh lần nữa hồi phục như lúc ban đầu, nghi ngờ trong lòng Tiêu Triệt càng lớn, trong khoảng thời gian ngắn lại không cách nào giải thích được, lúc này đã là ngày thứ bas au khi hắn tìm được nàng, bọn họ dang trên đường trở về Thịnh kinh.
Rốt cuộc chuyện của Sở Thiên Tề cũng không giấu được, không biết làm sao Minh vương biết chuyện này, Thượng Thư phủ bị niêm phong, tất cả vây cánh của Sở Thiên Tề còn ở Thịnh kinh đồng loạt bị diệt trừ, cái này cũng không có gì, nhưng cứ như vậy, thân phận của Sở Vân Khinh lại trở thành vấn đề cực kỳ lớn.
“Hoàng thượng tức giận, đã hạ ngay ba thánh chỉ, lấy tội phạm thượng làm loạn bãi bỏ chức vị Thượng Thư của Sở Thiên Tề, nhốt toàn bộ người của Sở gia vào thiên lao, thu hồi mười quạn vân Chinh tây của hắn, thánh chỉ cuối cùng là bổ nhiện Vương gia là chủ soái mới của quân Chinh tây, diệt trừ dư nghiệt của Sở gia trong quân.”
Tử Mặc mang ý chỉ trong Thịnh kinh đến, Tiêu Triệt nghe xong, sắc mặt tối sầm trước nay chưa từng có: “Phạm thượng làm loạn!”
“Vương gia bớt giận, bây giờ Hoàng thượng cũng chỉ có thể dùng tội danh phạm thượng làm loạn để xử trí Sở gia, nếu không Thượng Thư thượng vị hơn mười năm của Đại Tần lại là gian tế nước khác, chỉ sợ sẽ làm dao động lòng dân, mấy hết uy danh của hoàng gia.”
Dĩ nhiên Tiêu Triệt hiểu được đạo lý này, ánh mắt hắn chuyển một cái, nhìn về phía mấy người thủ hạ: “Trong quân Chinh tây đã có Lâm Huy, lập tức hạ lệnh, để cho Long Ngộ và Lâm Bạch mang theo thủ lệnh của ta đi trong quân phục mệnh.”
Tử Mặc biết hiện tại Tiêu Triệt cần phải trở về Thịnh kinh, lập tức rời đi làm việc.
Tiêu Triệt có chút mệt mỏi, nếu Sở Mộ Phi đã đến đất Tây Nam, hơn nữa đã sắp xếp nhiều năm, muốn xử trí hắn ở trên đường tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, bây giờ hắn đang lo lắng một vấn đề khác, nên làm thế nào để nàng có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh hắn?
“Vương gia, Sở cô nương tới.”
Mọi người ở trong này đều là những thân tín của hắn, dĩ nhiên biết vị Sở cô nương này là ai, hiện giờ cũng không còn chuyện gì muốn nói, vì vậy lập tức đứng lên thi lễ rời đi.
Sở Vân Khinh đứng ở một bên, đợi những người đó đi hết rồi mới tiến vào, nàng một thân y phục trắng, bước nhẹ nhàng đến gần Tiêu Triệt: “Đang vì ta mà phiền não sao?”
Tiêu Triệt kéo tay nàng qua, nhìn đôi mắt trầm tĩnh của nàng, lắc đầu nói: “Cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt nàng chợt sáng lên, khi nàng biết trong Thịnh kinh không còn người Sở gia nữa, nàng đã biết hắn nhất định sẽ vì thân phận của nàng mà lo lắng, bây giờ nàng là con gái tội thần, hắn có nghiệp lớn phải đảm đương, làm sao có thể giữ một con gái tội thần ở bên cạnh?
Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, trên mặt vui vẻ: “Ta rất khỏe, chỉ là bọn hắn kê quá nhiều phương thuốc, chàng có thể nói bọn hắn kê ít một chút không? Những thuốc kia thật sự rất đắng!”
Bàn tay Tiêu Triệt ôm lấy hông nàng, nghe vậy trên mặt xuất hiện nụ cười ít khi thấy: “Được.”
Sở Vân Khinh tựa đầu vào vai hắn, chỉ cảm thấy yên lòng, hồi lâu, nàng khẽ nói ra một câu: “Ngọc Tuyết sơn cách nơi này không xa, ta muốn trở về đó nhìn một chút.”
Sống lưng Tiêu Triệt run lên, Ngọc Tuyết sơn cách nơi này hơn trăm dặm, cưỡi ngựa một ngày là có thể đến, quả thật là không xa, nhưng nàng nói ra lúc này, khó tránh khỏi khiến hắn suy nghĩ nhiều vài phần, hắn lẳng lặng nhìn nàng, trong lúc bốn mắt nhìn nhau có thật nhiều cân nhắc thiệt hơn thoáng qua.
Nàng và hắn, cho tới bây giờ đều là người hiểu biết,
“Rời Ngọc Tuyết sơn đã hơn một năm, dĩ nhiên phải trở về nhìn một chút, sư phụ tuổi tác đã cao, ta có chút không yên lòng.”
Cho dù là hiểu tâm ý của nhau, nhưng Sở Vân Khinh nói thêm một câu này, Tiêu Triệt nhìn nàng một cái gật đầu nói: “Được, ta cùng về với nàng.”
Sở Vân Khinh ngẩn ra, chỉ cảm thấy trái tim trở nên ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn nàng không nói ra được một câu, nàng hít sâu một hơi, hai mắt khép hờ cúi người tựa vào vai hắn, vòng tay khẽ ôm lấy thắt lưng hắn.
Coi như nàng ích kỷ, ít nhất vào thời khắc này, nàng cũng không nỡ nói ra lời cự tuyệt.
Người trong ngực yên tĩnh dựa vào vai hắn, hai tay Tiêu Triệt run lên, ánh mắt sâu thêm vài phần.
“Phản đối -----“
Chợt xuất hiện một tiếng này khiến hai người đang ôm nhau ở chung một chỗ kinh ngạc, Sở Vân Khinh rời khỏi người Tiêu Triệt, đập vào mắt là sắc mặt hứng thú và bộ y phục màu hồng của Mộ Dung Trần.
Người tới không chút cảm thấy cắt đứt chuyện tốt của người khác, ngược lại vừa sải bước đi đào, một đôi mắt hoa đào nhìn thấy Sở Vân Khinh vội nói: “Vân Khinh, ngươi đã khỏe chưa, ngươi biết không, mấy ngày nay hắn không cho ta đến gặp ngươi, nhìn đi nhìn đi, không mang mạng che mặt thật tốt, ngươi là người đẹp nhất mà ta đã từng gặp qua!”
Ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm lại, Sở Vân Khinh che miệng cười: “Không nghĩ tới Mộ Dung thế tử cũng ở đây, trên đường đã cực khổ rồi.”
Mộ Dung Trần ngồi xuống, nhìn hai người cười nói: “Không coi là khổ, ngược lại dọc đường đi nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ Đại Tần, cũng hiểu thêm rất nhiều về phong thổ, hơn nữa nghe nói tối nay ở Thanh Thành là tiết khất xảo(1),sẽ có lễ hội đèn lồng rất náo nhiệt, Vân Khinh ngươi muốn đi xem cùng ta không?”
1. Tiết khất xảo hay còn gọi là tiết Thất Tịch, tiết Ngưu Lăng Chức Nữ - tối 7/7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn Chức nữ phù hội cho mình khéo tay may vá.
Lúc này đã là giữa mùa hè tháng bảy, Đại Tần có tập tục cầu khất xảo, nhưng không phải chỉ có ở Thanh thành, nhưng dĩ nhiên Sở Vân Khinh và Tiêu Tiệt sẽ không nói cho Mộ Dung Trần biết, chẳng qua là Sở Vân Khinh nghe được ba chữ Tiết khất xảo, ánh mắt khẽ động: “Thật sự là thời điểm náo nhiệt, tối nay nữ tử chưa gả cũng sẽ đến chùa cầu xin thần binh ban cho mình một nhân duyên mĩ mãn, Điện hạ có thể gặp được ý trung nhân của mình cũng nên.”
Mộ Dung Trần híp mắt cười một tiếng: “Dáng dấp các nàng có đẹp mắt không?”
Rốt cuộc Tiêu Triệt cũng động, mặt hắn không biểu cảm nhìn Mộ Dung Trần một cái, sau đó khéo Sở Vân Khinh đi ra ngoài cửa, Mộ Dung Trần nhìn thấy hắn hành động mạnh mẽ như vậy, tức giận nhưng lại không thể bộc phát ra được.
“Đi đâu vậy?” Sở Vân Khinh cười hỏi hắn.
Tiêu Triệt liếc nhìn nàng một cái: “Đổi y phục ra ngoài.”
Sở Vân Khinh có chút giật mình, tiếp theo dần vui vẻ theo hắn vào bên trong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]