“Bịch” một tiếng, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy phía lưng đau, ngực nàng không ngừng tuôn ra vị ngai ngái, tinh thần cũng không rõ ràng, nhưng bên trong sự lo sợ, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén dừng lại ở trên người nàng.
Hơi thở dần dần hồi phục, rốt cuộc Sở Vân Khinh cũng có thể mở mắt ra nhìn người đứng trước mặt mình, chưa bao giờ sắc mặt Sở Mộ Phi lại u ám như vậy, đôi mắt không còn trống rỗng như trước đây, giờ phút này giống như đang khởi động sóng gió, hắn nhìn chằm chằm Sở Vân Khinh, khiến cho Sở Vân Khinh thấy ớn lạnh.
Sở Vân Khinh ho một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng thay đổi, khoảng cách đế bờ sông rực rỡ càng ngày càng xa.
“Lần đầu tiên gặp ngươi, ta liền biết không thể tin tưởng vào sự yếu đuối của ngươi.”
Sở Vân Khinh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt dần hiện lên ý cười: “Đáng tiếc, ngươi tin hay không, ngươi cũng không ra khỏi được Đại Tần.”
Ánh mắt Sở Mộ Phi trở nên sâu thẳm: “Ngươi tin tưởng hắn như vậy sao?”
Sở Vân Khinh khép hờ mắt, sắc mặt hơi trắng ra, nàng chống một tay xuống để đứng lên, một tay khác thì áp ở ngực, vẫn chưa trả lời câu hỏi của Sở Mộ Phi.
Chợt có tiếng bước chân đi đến, Sở Mộ Phi quay đầu, trên trán Sở Dụ xuất hiện mồ hồi, lúc này khom người đứng ở trước cửa: “Chủ tử, tin tức đã bị truyền ra ngoài.”
Sở Mộ Phi liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái rồi xoay người đi ra ngoài, tiếng bước chân xa dần, Sở Vân Khinh mở mắt, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Một đêm không ngủ, khi mắt trời vừa chiếu sáng khoang thuyền, Sở Vân Khinh tỉnh táo mở mắt, bên ngoài cửa có tiếng bước chân, nhưng lại dừng ở trước cửa, nàng vén chăn mỏng trên người ra đứng dậy, mở cửa liền nhìn thấy Sơ Ảnh đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy nàng ra mở cửa, trong lúc bốn mắt nhìn nhau khó tránh khỏi có chút lẩn tránh.
Sở Vân Khinh đánh giá nàng ấy một chút, nhìn thấy hộp đựng thức ăn trong tay nàng ấy, đôi lông mày nhíu lại: “Có chuyện gì sao?”
Sơ Ảnh nghe vậy vội vàng đặt hộp đựng thức ăn xuống dưới đất, dè dặt cẩn thận mở ra, là một chén thuốc đen kịt.
Sở Vân Khinh nhíu mày, chỉ cần ngửi mùi nàng đã biết, thấy Sơ Ảnh bưng chén thuốc đứng dậy: “Tiểu thư, nghe nói tối qua thân thể Tiểu thư bị thương, thuốc này là Công tử lệnh cho Sơ Ảnh nấu, mời Tiểu thư dùng.”
Sở Vân Khinh nhìn Sơ Ảnh cúi đầu bưng dược, ánh mắt khẽ động, thuốc này là phương thuốc bổ khí cực kỳ đơn giản, nếu là lời Sở Mộ Phi nói, làm sao phương thuốc có thể đơn giản như vậy?
Trong lòng nàng khẽ động, chỉ tựa như cảm thấy người đứng trước mặt mình vẫn là tiểu nha đầu ở cùng mình ba năm trước: “Ngươi - -“
Môi Sở Vân Khinh mấp máy, nhưng trong phút chốc, trong đầu lại nghĩ đến bộ dạng nàng ấy đứng hầu ở bên cạnh Sở Mộ Phi, một chút dịu dàng trong lòng liền biến mất không thấy: “Ngươi bưng đi đi, ta không cần.”
Một câu nói lạnh lùng của Sở Vân Khinh khiến Sơ Ảnh run rẩy, Sở Vân Khinh nhìn vào trong mắt, một chút rung động cũng không có, Sơ Ảnh không biết phải làm thế nào, đành phải bỏ chén thuốc vào trong hộp đựng thức ăn rồi xoay người rời đi.
Sáng sớm gió sông lành lạnh, Sở Vân Khinh bước ra khỏi cửa phòng, ánh mắt nhìn về phía mặt sông mênh mông, trong lòng lại trầm ngâm, không biết đêm qua đã đi bao xa, mà nàng đàn một khúc như vậy, không biết người đó có biết không?
Tinh thần vừa mới bay xa, lại một loạt tiếng bước chân vang lên, Sở Vân Khinh quay đầu nhìn lại, là Sở Mộ Phi mang theo một thứ gì đó đến gần nàng, Sở Vân Khinh tập trung nhìn, là hộp đựng thức ăn giống hệt như cả Sơ Ảnh mang đến lúc trước, nàng lạnh lùng quay đầu, cả người đều là băng lạnh.
“Sơ Ảnh theo ngươi mấy năm?”
Sở Vâ Khinh không đáp, Sở Mộ Phi liền đứng bên cạnh nàng.
“Vốn ngươi cũng không dễ dàng tin tưởng người khác, đã có thể giữ nàng lại bên người nhiều năm như vậy, nhất định là hiểu nhân cách của nàng, ngươi cho là, vì sao trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi nàng lại đồng ý đi theo ta?”
Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, nhưng không nói cái gì.
Sở Mộ Phi cũng không tính để cho nàng nói: “Ngươi còn nhớ Chu Phúc Lai trong phủ không?”
Một câu nói giống như gió lạnh làm lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, dĩ nhiên là nàng nhớ người đó, người đó là thân tín của Cố Tú Cầm, là quản gia nội viện.
“Ngày thứ năm sau khi ngươi tiến cung, Chu Phúc Lai say rượi khinh bạc Sơ Ảnh, vừa khéo bị ta bắt gặp.”
Gió sông giống như lạnh hơn một chút, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy rung mình, trong lòng bị cái gì đó áp chế khiến nàng không nói lên lời.
Khinh bạc, hai chữ này đối với Sơ Ảnh yếu đuối không biết thế sự đáng sợ mà nói, có ý nghĩa gì?
“Nàng cảm tạ ta, nhưng cũng không muốn tổn thương ngươi, ta cho nàng biết thiệt hơn, nàng mới trợ giúp ta, bằng không, chỉ sợ làm thế nào cũng không chịu.”
Thuyền đi rất nhanh, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy nắng sớm xuyên qua đám sương mù, cuối cùng dựng lại ở trong mắt nàng, khiến nàng không dám mở to hai mắt, trong đầu hiện lên những hình ảnh đứt quãng, Sơ Ảnh, sống ở gia đình bần hàn, vốn không nham hiểm vô lương như người khác.
Sở Vân Khinh hé mắt nhìn Sở Mộ Phi, trong lòng cảm thấy có chút đau.
Sở Mộ Phi ho nhẹ hai tiếng, trên người hiếm khi thấy khoác một chiếc áo dày, hắn nói xong liền nhẹ nhàng đặt hộp đựng thức ăn bên cạnh chân Sở Vân Khinh, sau đó xoay người rời đi.
Sở Vân Khinh nhìn hộp đựng thức ăn một lúc, sau đó xoay người trở về phòng.
Lối hẹp nhỏ trong phút chốc liền không có người, Sở Dụ đi từ trên mạn thuyền xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn thoáng qua phòng Sở Vân Khinh, tiếp đó đi theo hướng Sở Mộ Phi đã đi, hắn vừa đứng ở chỗ đó, nơi cách hai người Sở Vân Khinh nói chuyện không xa.
- -
Mặt trời dần lặn xuống, một đám hắc kỵ đang chạy như điên không nghỉ, người đi đầu một thân hắc bào tung bay, đôi mắt của hắn sâu thẳm, nắng nóng xung quanh hắn giống như bị khí lạnh trên người hắn tản đi mấy phần, sau lưng hắn là một hàng nam tử cường tráng, ngoại trừ một hồng y tuấn lãng không phải cấp dưới của người đi đầu nọ, còn lại sắc mặt của những người khác đều nghiêm nghị.
Ánh mắt của Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm thành trì ẩn ẩn hiện hiện trước mặt, lại vung roi trong tay lên con ngựa hí một tiếng, nhưng cuối cùng không đi nổi được nữa.
Nhưng con ngựa cũng không phải bình thường, dù là thiên lý mã cũng không chịu được chạy liên tục năm ngày năm đêm không nghỉ, ánh mắt Tiêu Triệt phát lạnh, roi trong tay đã hiện vết máu, mặc dù ở trên chiến trường, hắn ít khi cưỡi ngựa mà bị thương ở tay, nhưng lúc này đây, khi biết được Sở Vân Khinh bị Sở Mộ Phi mang theo đi ngược đường thủy hắn liền cảm thấy sốt ruột.
Mắt thấy Sở Thiên Tề chạy thoát hắn cũng không tự mình đuổi theo, ngược lại hắn chạy như điên năm ngày liền, dọc đường đi không có một tý manh mối nào cho hắn, ngay tại lúc hắn cho rằng mình đi nhầm đường, thì lại nghe được câu chuyện mà mấy người buôn bán nhỏ nói với nhau, đến lúc này hắn có thể khẳng định hắn không tìm lầm.
Trên đời này có mấy người có thể dùng tiếng đàn để dẫn cá tới?!
Từ trước đến giờ chưa bao giờ trong lòng hắn khẩn cấp đến vậy, mắt nhìn về thành trí phía trước, không biết có phải tin tức truyền ra từ đây hay không?
Thủ lệnh của thân vương ở đâu cũng đều dùng được, binh lính thủ thành còn chưa kịp thấy rõ diện mạo của mấy người này đã bị lệnh bài ánh sáng vàng rực làm cho phát hoảng, đoàn người cứ vậy đi thẳng đến Vinh Xuân Đường trong thành.
Vào đến hậu viện, đã có người chờ sẵn ở đó, Tiêu Triệt quay đầu nhìn mấy người đi phía sau mình, ánh mắt khẽ động: “Tử Mặc, an bày xuống, nghỉ ngơi hai canh giờ.”
Tử Mặc nhìn mấy người phía ánh, trong mắt của mọi người có chút không tình nguyện, lần đầu tiên chủ tử bọn họ lo lắng như vậy, bọn họ biết là vì cái gì, lúc nào làm sao có thể nghỉ ngơi?
Ánh mắt Tiêu Triệt bất động, Tử Mặc cũng không dám kiên trì, vung tay lên để mọi người vào tiểu viện nghỉ ngơi.
Tiêu Triệt bước nhanh vào trong đại sảnh, vừa ngồi xuống liền có người tiến lên bẩm báo: “Chủ tử, tuyết liên năm trăm hiếm có, người nọ ra giá cao, vì vậy khiến người của chúng ta chú ý, hơn nữa một khúc cầm bên bờ sông, gần giống như người chủ tử muốn tìm.”
Tiêu Triệt gật đầu, ý bảo tiếp tục.
“Sau đó người của chúng ta muốn theo thuyền này. Nhưng người trên thuyền cực kỳ nhạy bén, rời đi Ngu thành ngay trong đêm, người chúng ta đuổi theo thế nhưng lại phát hiện vài chiếc thuyền giống như thuyền đó, theo sau liền phát hiện đó không phải là cái chúng ta muốn tìm.”
Người này nói xong trên trán liền đổ mồ hôi lạnh: “Ngoài ra, nhiều ngày nay Hoài Nam bang có nội đấu, toàn bộ Hoài Nam đều hỗn loạn, mặt khác người Tây Xuyên Đường mấy ngày nay hoạt động bốn phía, thị trường muối bị đội giá lên gấp bội, chỉ sợ quan phủ cũng muốn tham gia vào.”
Tiêu Triệt nhíu mày, trong lúc này thật sự không phải là tin tức tốt: “Nhổ cỏ tận gốc, hiện giờ thị trường muối còn chưa loạn, nói với Lâm Sơ không cần xen vào, về phần người ta muốn tìm - -“
Ánh mắt Như Mặc Ngọc trầm xuống: “Hiện tại chắc đã lên bờ rồi.”
Sở Mộ Phi dám dùng nhiều thuyền như vậy, nhất định là biết đường thủy không an toàn, đã vậy Sở Vân Khinh còn dẫn nhiều ánh mắt về phía đường thủy, như vậy kế tiếp dĩ nhiên là đi đường bộ sẽ an toàn hơn, ánh mắt ăn nhíu lại: “Bến cảng nào gần Ngu Thành nhất?”
“Thanh Thành, cách nơi này chỉ nửa ngày đường.”
Tiêu Triệt nhíu mày: “Chuẩn bị ba mươi con ngựa tốt, cứ tiếp tục tìm kiếm trên đường thủy, càng ồn ào càng tốt.”
Đợi mọi người lui xuống, trong sảnh chỉ còn lại Mộ Dung Trần và Tiêu Triệt, Tiêu Triệt thở dài: “Sứ giả Vu quốc cũng đi rồi, ngươi đi theo ta như vậy là không muốn trở về Yến quốc sao?”
Mộ Dung Trần vốn không cần tham gia cuộc truy tìm này, nhưng nhiều ngày nay hắn vẫn đi theo Tiêu Triệt, đặc biệt là khi nghe đến có thể người đánh đàn ở bên đò là Sở Vân Khinh, ý niệm của hắn càng kiên quyết, nhất định phải cùng Tiêu Triệt tìm Sở Vân Khinh trở về.
“Ngươi không cần quan tâm, ta ở Yến Quốc vốn là một Thế tử nhàn dỗi, có trở về hay không không quan trọng, nhưng mà ngươi, nhanh tìm nàng trở về, ngươi vừa đi, trong kinh chỉ còn lại một mình Minh vương.”
Tiêu Triệt liếc mắt nhìn hắn một cái: “Có tứ đệ ở đấy, tất cả đều không đáng ngại.”
Mộ Dung Trần gật đầu, mệt mỏi ngáp một cái: “Cũng đúng, ai có thể ngờ Tĩnh Vương cho binh lính tìm ở ngoài lại đang chờ ngươi ở Thịnh kinh?”
Tiêu Triệt nhìn mặt Mộ Dung Trần đầy vẻ mệt mỏi, khẽ thở dài nói: “Một canh giờ sau xuất phát, ngươi - -“
“Ta đi tắm rửa!”
Nhìn bóng dáng màu đỏ biến mất, đôi mắt u ám của Tiêu Triệt trở nên ấm áp một chút, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn thở dài, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy sát khí.
- -
Tiếng xe ngựa không ngừng di chuyển, chạng vạng buông xuống, màu sắc vạn vật trên thế gian giống như đều yên lặng, ánh mắt Sở Vân Khinh khé lướt qua dãy núi mênh mông, bên trong đôi mắt hiện ra một tầng lạnh lẽo.
Từ đường thủy đến đường bộ, Sở Mộ Phi gần như bố trí cực kỳ thỏa đáng, hắn là người có tài phú kinh người, nhân mạch thì càng không cần phải nói, giờ phút này, trong lòng nàng nặng trĩu.
“Sở cô nương, sắp đến Lạc thành, đây là canh hạt sen Sơ Ảnh cô nương nấu, người dùng một chút trước đi.” Ngoài xe ngựa vang lên tiếng Sở Dụ, Sở Vân Khinh nhìn qua, sau đó giơ tay nhận lấy hộp đựng thức ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]