Một tiếng gọi này khiến Sở Vân Khinh giật mình, nàng giương mắt, nhìn người đang nhíu mày trước mặt, trong nháy mắt tiếp theo, một đạo kình phong mạnh mẽ đánh thẳng vào cổ tay hồng y nam tử.
A một tiếng thét kinh hãi, hồng y nam tử vội vàng bỏ tay Sở Vân Khinh ra, chỉ thấy hắn kêu ôi một tiếng, ôm lấy cổ tay trái của mình không ngừng nhảy tại chỗ: “Tiêu Triệt, ngươi muốn phế tay của ta sao?!”
Lúc này trên đất một chiếc đũa trúc đang nằm ở đó, là Tiêu Triệt quan tâm tới tay người nào đó không biết quy củ.
Sở Vân Khinh vừa vào cửa liền nhìn thấy Tiêu Triệt ngồi ở trước cửa sổ, hắn một thân áo bào màu đen, sắc mặt có chút tái nhợt, xem ra là vết thương còn chưa tốt lên.
“Nếu có lần nữa, sẽ phế thật!”
Tiêu Triệt nặng nề nói ra một câu, nhìn Sở Vân Khinh rồi lại nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình, Sở vân Khinh cũng không nhìn hồng y nam tử đang giận đến nghiến răng nghiến lợi, khéo miệng cong lên đi tới chỗ đó ngồi xuống.
“Sao hai người lại ở đây?”
Hồng y nam tử ngồi xuống bên cạnh Tiêu Triệt, trong miệng còn đang lẩm bẩm gì đó, lúc này nghe thấy Sở Vân Khinh hỏi như vậy, ánh mắt liền sáng lên: “Bởi vì biết Vân Khinh ở chỗ này, ta liền đi qua gặp ngươi!”
Ánh mắt Tiêu Triệt cực kỳ tối tăm, liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái: “Hiện giờ, tam quốc đều đến đây, lợi hại trong đó không cần phải nói, nên ta đến xem.”
Sở vân Khinh gật đầu, quả nhiên vẫn là lời nói của Tiêu Triệt tương đối đáng tin hơn một chút.
Trên bàn đã bày đầy trà bánh tinh xảo, từ lúc Sở Vân Khinh vừa mới tiến vào, Tử Mực liền vì nàng chuẩn bị đầy đủ, sáng sớm Sở Vân Khinh đã đi coi chừng, cộng thêm khí trời càng ngày càng nóng, lúc này nhìn đồ ăn tinh xảo trên bàn tay không khỏi động, nhưng mà –
Sở Vân Khinh mang mạng che mặt, ngày thường lúc dùng bữa luôn lấy xuống, nếu người thân cận nhìn thấy vết sẹo trên mặt nàng cũng không có việc gì, nhưng hiện giờ trong phòng còn có người ngoài.
Tiêu Triệt nhìn nàng, ánh mắt khẽ động, Sở Vân Khinh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong lúc đó nàng biết hắn hiểu nàng đang lúng túng, đúng lúc này bàn tay to của Tiêu Triệt vung lên: “Các ngươi qua phòng bên đi.”
“Hả?”
Tử Mặc dĩ nhiên làm theo mệnh lệnh, nhưng cái người gọi mà Mộ Trần lại quát to một tiếng: “Cái gì cái gì cái gì? Tiêu Triệt ngươi muốn ở cùng một chỗ với Khinh Khinh!”
Mồ hôi lạnh trên trán Sở Vân Khinh chảy ròng ròng, mà lời nói kế tiếp của Tiêu Triệt, lại càng khiến nàng muốn tông cửa chạy trốn.
“Bổn vương ở cùng một chỗ với nữ nhân của mình, ngươi có ý kiến gì sao?”
Lời này vừa nói xong, trên mặt Mộ Trần xuất hiện rất nhiều biểu cảm, có thể nói là vô cùng đa dạng, khóe miệng hắn rụt rụt, lại liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái, ánh mắt quái dị nhìn Tiêu Triệt, mà bên này Tử Mặc nhìn cười ho nhẹ hai tiếng, đi đến nâng tay mời Mộ Trần đi: “Công tử, vẫn là qua phòng bên với Tử Mặc đi.”
Mộ Trần bất đắc dĩ, thở dài một hơi lôi kéo Tử Mặc rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm nói: “Tử Mặc, từ khi nào Vương gia nhà ngươi không biết xấu hổ như vậy, tại sao ngươi không quản giáo cho tốt ---”
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Tiêu Triệt nghiêng người, một tay xẹt qua tai Sở Vân Khinh, lấy xuống cây trâm trên tóc nàng, một động tác nàng cũng khiến mạng che mặt của nàng rơi xuống, vết sẹo trên mặt Sở Vân Khinh liền cứ như vậy lộ ra trước mặt hắn.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo bởi vì vết sẹo đỏ tươi này mà trở nên ghê người, ánh mắt Tiêu Triệt lưu luyến dừng ở trên mặt của nàng, khiến mặt Sở Vân Khinh vốn đã đỏ nay càng trở nên nóng hơn.
“Đây là điểm tâm nổi tiếng nhất ở đây.”
Sở Vân Khinh thấy Tiêu Triệt tự mình chuẩn bị điểm tâm cho nàng, trong lòng xuất hiện một cảm xúc khó hiểu, nàng ngẩm ngơ cầm lấy đũa gắp một miếng bánh Quế hoa cao bỏ vào trong miệng, rõ ràng là vị thơm ngọt, giờ phút này Sở Vân Khinh cẩn thận nhai, lại nếm được cay đắng.
“Sao vậy?” Thấy nàng không phản ứng, Tiêu Triệt nhíu mày: “Để ta cho người mang cái khác đến –”
Sở Vân Khinh quýnh lên: “Không cần.”
Tiêu Triệt cảm thấy hôm nay nàng có chút kỳ lạ, nhưng lạ chỗ nào lại không nói ra được, ánh mắt nặng nề của hắn dừng lại ở trên mặt Sở Vân Khinh, vẫn không lên tiếng.
Tiêu Triệt có đôi mắt có thể nhíu thấu tâm của người khác, có lẽ vẻ lạnh nhạt của Sở vân Khinh có thể ngăn cản, nhưng lúc này đã không giống như xưa, ở trước mặt hắn, nàng lại khó có được vẻ mặt này.
Nàng cúi đầu nhấp một ngụm trà xanh, trong đầu hiện lên lời nói của Hoàng hậu lúc nàng tiễn người xuất cung, nàng nghĩ đến, khi nàng hồi Thịnh kinh là lúc trong lòng chứa đầy nghi ngờ cùng thù hận của mười bảy năm, vốn định tìm đáp án xong, sau đó liền rời đi, nhưng giờ bản thân lại bất lực.
Nàng không có tâm cao khát vọng lớn, không chấp nhất quyền lực và phú quý, nàng không biết bản thân mình có thể sóng vai đứng chung một chỗ với hắn hay không, trước đó, nàng chỉ biết hắn ẩn nhẫn chịu đựng, nhưng lúc câu “Triệt nhi của ta nhất định sẽ ngồi trên vị trí kia” của Diêu Thanh Loan nói ra, nàng chỉ cảm thấy một bức tường vô hình nào đó che lấp ở trước mặt nàng, giống như vết sẹo trên mặt nàng, đột ngột nhìn sẽ thấy ghê người.
Hắn nhất định sẽ ngồi trên vị trí kia, trong lòng Sở Vân Khinh thở dài, tự nói với mình như vậy.
“Hoàng hậu nương nương có tốt không?”
Sở Vân Khinh ngẩng đầu hỏi hắn, ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống, ánh mắt của nàng mang theo né tránh, câu hỏi không hề dấu vết này muốn thay đổi bầu không khí, nhưng hắn trầm ngâm một lúc rồi mới đáp: “Mẫu hậu rất tốt.”
Sở vân Khinh gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Nàng giống như nhớ đến cái gì đó: “Độc ngày đó là độc ngàn đại thanh, độc tính rất mạnh, cho dù sau đó có giải được, cũng sẽ khiến thân thể bị thương, cần điều trị một thời gian mới được.”
Tiêu Triệt gật đầu: “Ngọc Cẩn cô cô xuất thân ở Vu quốc, cũng am hiểu một chút độc thuật, có nàng ở bên, mẫu hậu cũng không có gì đáng ngại.”
Không khí giữa hai người vô cùng quỷ dị, gian phòng này đối diện với đường chính, bởi vì ở gần cửa, cho nên bọn họ vừa vặn có thể nhìn thấy động tĩnh ở cửa thành, lúc này chỉ nghe thấy ở cửa thành phát ra từng đợt tiếng hoan hô, Sở Vân Khinh đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy đội ngũ sứ giả đang chậm rãi vào thành.
“Là Tây Lương.”
Tiêu Triệt đứng ở bên cạnh Sở Vân Khinh, rất xa chỉ nhìn thấy một đội vệ binh khôi giáp màu bạc đi ở phía trước, tiếp đó xuất hiện một người cao to cưỡi ngựa, áo bào của người nọ bay theo gió, khuôn mặt không được coi là tuấn tú, thậm chí hơi thở trên người cũng có chút mập mờ, khuôn mặt bày ra dưới đám hộ vệ giống như tình trạng cả vú lập miệng em.
“Thái tử Tây Lương Dạ Tiêu Nhiên, tinh thông kỳ môn độn giáp và chiêm tinh thuật, là con thứ hai của Hoàng đế Tây Lương, nghe nói đã ban chiếu, đầu năm sau sẽ xưng đế.”
Tiêu Triệt thản nhiên nói những lời này ở bên tai Sở Vân Khinh, nàng đối với việc quốc gia đại sự cũng không biết nhiều, vừa liếc mắt liền thấy bóng dáng người cao lớn, con ngươi càng trở nên nồng đậm.
“Nghe nói ba mươi năm trước Tây Lương đã cũng Đại Tần khai chiến, cuối cùng vì thua trận mà phải cắt năm tòa thành biên giới cho Đại Tần, ngoài ra, mỗi năm còn phải cống nạp?”
Tiêu Triệt gật đầu: “Bốn mươi năm trước Tây Lương vốn là nước binh hùng tướng mạnh, nhưng Hoàng đế tiền nhiệm lại hoang dâm vô độ, ngu ngốc vô năng, khiến gian thần nắm quyền bởi vậy mới để cho Đại Tần thắng trận, kỵ binh Đại Tần tiến quân thần tốc, chém giết hai mươi vạn đại quân Tây Lương, cũng vì thế, mấy chục năm nay Tây Lương không còn khả năng trở mình, chỉ có thể ở dưới Đại Tần.”
Từ chỗ bọn họ nhìn xuống, Tiêu Minh giống như đã quen biết vị Thái tử kia, tuy chỉ nói hai ba câu nhưng còn cùng đi đến dịch quán, Tiêu Thanh vốn cực kỳ tiêu sái, dĩ nhiên không ham thích cũng không chú ý, tự mình ở một bên hóng mát, vô cùng thích ý.
Nhìn đội ngũ chậm rãi đi qua tửu lầu, Sở Vân Khinh nhìn Tiêu Triệt một cái, quả nhiên thấy lông mày của hắn nhíu lại vài phần: “Thế lực của Minh vương rất lớn, bây giờ còn muốn liên hợp với thái tử Tây Lương, đối với chàng, có phải là uy hiếp rất lớn không?”
Tiêu Triệt quay đầu, có chút ngoài ý muốn nhìn Sở Vân Khinh, môi mỏng của hắn chưa động: “Nàng không cần để ý chuyện này.”
Trong lòng Sở Vân Khinh chợt lạnh, nàng không cần nghĩ, nàng không biết cục diện của mấy nước, cũng không biết lợi hại trong quan hệ, có suy nghĩ cũng không dùng được.
Nàng khẽ thở dài: “Được.”
Tiêu Triệt hiểu rõ, chỉ nghe một câu liền cảm thấy có gì đó không đúng, mắt thấy đội ngũ của Tây Lương đã đi xa, sắc mặt hắn ngưng trọng quay sang: “Sở Vân Khinh.”
Sở Vân Khinh ngẩn ngơ nhìn phố xá ồn ào dưới lầu, lúc này bị hắn gọi liền theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt âm trầm của năng khiến nàng không dám nhìn.
“Nàng đang nghĩ cái gì?”
Sở Vân Khinh lắc đầu: “Vương gia đang nói cái gì?”
Hai mắt Tiêu Triệt trầm xuống, bước tới gần nàng: “Không được giả ngu trước mặt ta, vừa rồi, nàng đang nghĩ cái gì?”
Sở Vân Khinh lui về phía sau một bước, lắc đầu: “Vân Khinh nghĩ, bây giờ canh giờ không còn sớm, có phải nên trở về rồi không, dù sao để lại một mình Hiền vương cũng không tốt.”
Lúc nói nàng cố gắng hết sức để lời nói của mình giống như bình thường, mà Tiêu Triệt nhịp nhàng ăn khớp, nhìn rõ sơ hở của nàng: “Nàng còn vội vàng muốn chạy?”
Mặt Sở Vân Khinh không chút biểu cảm gật đầu, xoay người lấy mạng che mặt để ở một bên, muốn đeo lên.
“Không cho.”
Sở Vân Khinh đã sớm thấy kiên cường của Tiêu Triệt nhưng không thể trách, đại đa số đều không biết phải làm sao, nhưng hôm nay nàng không chuẩn bị gì để thỏa hiệp, thấy nàng không ngừng động tác, Tiêu Triệt mạnh mẽ lôi kéo tay nàng, xoay người nàng lại.
“Nàng so đo với ta cái gì?”
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy cánh tay bị hắn nắm sinh đau, nhíu mày: “Buông tay.”
Cơn giận của Tiêu Triệt bốc lên, bàn tay to ôm nàng vào trước ngực mình, một tay chế trụ cằm của nàng, lạnh giọng nói: “Nàng có biết mình đang nói gì không?”
Cằm và thắt lưng Sở Vân Khinh đều có chút đau, nàng mạnh mẽ quay đầu đi muốn thoát ly khỏi gồng cùm xiềng xích của hắn: “Ta nói buông tay.”
Hai mặt Tiêu Triệt trong phút chốc liền trắng xóa như bông tuyết, toàn thân lạnh đến bức người, hắn cường ngạch chuyển mặt của Sở Vân Khinh đến đối diện với mặt mình: “Sở Vân Khinh, nàng đã khiêu chiến nhẫn nại của ta sao!”
Trong lòng Sở Vân Khinh phát lạnh, quả nhiên, Diêu Thanh Loan nói rất đúng, nếu thật sự có một ngày như vậy, thứ mất đi không chỉ có tình yêu của nàng, mà còn là sự nhẫn nại của hắn đối với nàng.
“Đúng!” Sở Vân Khinh nói năng đầy khí phách: “Vương gia luôn miệng nói Vân Khinh là nữ nhân của người, chẳng qua Vân Khinh chỉ muốn nhìn một chút, Vương gia có bao nhiêu nhẫn nại đối với nữ nhân của mình, kết quả Vân Khinh đã thấy được, quả nhiên là không nhiều.”
Môi anh đào của nàng khép mở trước mặt hắn, mỗi một câu nói ra đều có thể khiến trong lòng hắn phát đau, chưa bao giờ hắn cảm thấy bị cảm giác thất bại tập kích trong ngực mình như vậy, thành công đánh nát bình tĩnh của hắn, hắn tức giận cúi đầu cắn lên môi Sở Vân Khinh một cái.
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy môi tê rần, răng môi người nọ ở trên môi nàng, lại có xu thế muốn xâm nhập, trong lòng nàng đã sớm bởi vì những lời của Hoàng hậu ngày ấy mà trở nên buồn bực không có lời giải, hôm nay bị Tiêu Triệt làm cho không đè nén được nữa.
Bịch một tiếng, Sở Vân Khinh không lưu tình chút nào vỗ một chưởng vào đầu vai Tiêu Triệt, Tiêu Triệt đang bị thương làm sao có thể chịu được một chưởng này của Sở Vân Khinh, lập tức lùi lại hai bước.
Đôi mắt Tiêu Triệt lạnh như băng, hắn u ám nhìn Sở Vân Khinh, hai tay buông xuống bên người đã nắm chặt đến nỗi nổi gân xanh.
Sở Vân Khinh lưu loát mang theo mạng che mặt, không quay đầu lại nhìn Tiêu Triệt, đẩy cửa rời đi.
Tử Mặc và Mộ Trần đứng ở bên ngoài mở to hai mắt nhìn Sở Vân Khinh vội vàng rời đi, rồi lại quay đầu nhìn Tiêu Triệt ở trong phòng, một người trầm mặc cúi đầu, một người khác lại vô cùng hứng thú.
“Aiii, ta đã nói với người thế nào, nữ nhân là phải dỗ, cứ lạnh băng như ngươi, chẳng trách Khinh Khinh bị ngươi dọa chạy mất, ai, Khinh Khinh đáng thương của ta ---”
Mộ Trần còn chưa cảm thán xong, Tiêu Triệt đã mở miệng nói ra một chữ: “Cút!”
….
Khi Sở Vân Khinh trở lại thành lâu(2),cả người đều thay đổi, Tiêu Thanh liếc mắt nhìn nàng vẫn chưa mở miệng hỏi nhiều, không khí giữa hai người nhất thời trở nên nặng nề.
2. Thành lâu: lầu trên cổng thành.
Tiêu Thanh im lặng một lát, chỉ chốc sau cúi đầu nói vài câu gì đó với một thị vệ, người nọ lĩnh mệnh rời đi.
Bây giờ Vu quốc và Tây Lương đều đã xuất hiện, nhưng thế tử Định Bắc Vương của Yến quốc vẫn không thấy hiện thân, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía xa, ngoài thành là núi non xanh um, trên đường ngẫu nhiên có xe ngựa đi qua, lại không phải là đội ngũ của Thế tử Yến quốc.
Không lâu sau, thị vệ rời đi quay lại, Sở Vân Khinh nhìn thấy, trong tay thị vệ kia cầm --- quả nhiên là một bầu rượu!
Tiêu Thanh nhìn thấy sắc mặt có chút ngoài ý muốn của Sở Vân Khinh: “Đây là rượu mạnh, không thích hợp với ngươi, nếu thích, ngày khác đến Thanh Ngọc độc nếm thử Bách Hoa Túy đi.”
Tâm tình Sở Vân Khinh không dư thừa để ý đến lời hắn nói, liếc mắt một cái, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn về phía xa xa.
Mùi rượu nồng đậm bỗng nhiên tràn ngập toàn bộ tầng bên trên cổng thành, Tiêu Thanh không hề cố kỵ ngửa đầu uống rượu, Sở vân Khinh liếc mắt nhìn gió trên cổng thành thổi tung mái tóc đen như mực của Tiêu Thanh, rượu chảy ra từ khóe miệng hắn, thấm ướt vạt áo trước ngực, mà hắn lại không để ý, uống xong lau miệng: “Rượu ngon!”
Tùy ý như vậy, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy kỳ quái, bây giờ Ngụy quý phi bị nhốt, toàn bộ người Ngụy gia đều hoảng sợ, mà vị con trai trưởng của Ngụy quý phi này lại không có biểu hiện gì, vẫn tiêu sái liều lĩnh như trước, ở trong cung thật sự là một chuyện khác thường.
Từng đợt gió thổi trên cổng thành, Sở Vân Khinh chỉ nghe thấy Tiêu Thanh nói: “Có phải Sở thục nghi cảm thấy bổn vương làm việc quá mức tùy tiện phải không?”
Sở Vân Khinh nghĩ nghĩ: “Hiền vương tùy ý tiêu sái, không phải người thường nào cũng có thể làm được.”
Tiêu Thanh cười ha ha, vì uống rượu cho nên đôi mắt hắn sáng hơn một chút: “Hảo một câu tùy ý tiêu sái, Bổn vương tùy ý nhiều năm như vậy, chỉ sợ còn phải tiếp tục.”
Sở Vân Khinh nghe vậy trong lòng liền khẽ động, không khỏi đảo mắt nhìn người bên cạnh mấy lần.
Tiêu Thanh uống từng ngụm từng ngụm, cũng không quản bên cạnh có giai nhân đang nhìn hắn, uống hết bầu rượu, hắn thoải mái thở dài một tiếng, ném bầu rượu ra rất xa ngoài thành.
“Bầu rượu này bổn vương mua ở Tấn Thành, chi ba nghìn kim.”
Sở vân Khinh nhìu mày: “Hiền vương quả nhiên là tài đại khí thô(1),bầu rượu ba nghìn kim mà lại ném như vậy.”
Tiêu Thanh cười: “Chính là bởi vì rất quý trọng, mà ở trên người thường xuyên lo lắng có người chạm vào, hoặc là bị người trộm đi, nên dĩ nhiên là phải ném cho thoải mái chút.”
Sở Vân Khinh nhíu mày: “Câu nói vừa rồi của Vân Khinh không sai, người có thể ném một bầu rượu giá trị thiên kim như Vương gia, thật không nhiều lắm.”
Dường như Tiêu Thanh có chút sau, hai mắt hắn híp lại liếc nhìn Sở Vân Khinh một cái: “Người hiểu ta, Sở thục nghi, ở trên đây gió lớn, bổn vương muốn tránh đi một chút, Sở thục nghi có muốn đi cùng không?”
Sở Vân Khinh bật cười lắc đầu: “Vương gia cứ tự nhiên.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]