Sở Vân Khinh vốn đang nhắm mắt chờ Sở Thiên Tề bẻ gảy cổ mình thì đột nhiên mở to mắt. Sau lưng nàng, Sở Mộ Phi mặc bạch y, sắc môi trắng nhợt, ánh mắt trống rỗng không chút cảm xúc.
Cảm thấy lực tay của Sở Thiên Tề nới lỏng, Sở Vân Khinh nhân cơ hội đó lùi lại mấy bước. Nàng thở hổn hển nhìn chằm chằm Sở Thiên Tề, sau đó thở dài nặng nề, xoay người nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ánh mắt của Sở Mộ Phi rơi trên người Sở Vân Khinh: "Không ngờ chính ngươi chữa hết ôn dịch hậu cung, quả nhiên không phụ cái tên thánh chủ Hoành Vân. Ngươi gạt phụ thân nhưng cũng không có ác ý, đi nghỉ ngơi đi."
Lời của hắn cực kỳ dễ nghe, giống như trấn an lòng người, hô hấp của Sở Vân Khinh đã trở lại bình thường, nàng nhếch miệng nhìn Sở Thiên Tề: "Mạng của Vân Khinh là của phụ thân đại nhân, lúc nào muốn tới lấy, Vân Khinh tự nhiên sẽ chờ."
Sở Thiên Tề khẽ động sống lưng, nghe bước chân của Sở Vân Khinh xa dần.
Trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Sở Mộ Phi nhìn bóng lưng tiêu điều của Sở Thiên Tề chậm rãi bước lên ghế chủ vị, sắc mặt hắn vẫn trắng toát, có thể chính trong khoảnh khắc này, hắn mở miệng vẫn dịu dàng nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được lạnh lẽo mãnh liệt.
"Ngươi không cần phải làm vậy cho ta nhìn, nàng là người duy nhất có thể trị hết được tuyết cổ độc trên người ta. Ta sẽ giữ nàng lại."
Lời nói vừa dứt, sống lưng Sở Thiên Tề cứng đờ, ông chậm rãi xoay người, đang muốn mở miệng thì bị Sở Mộ Phi cắt đứt: “Lỗi sai lần này không phải của nàng ấy, nếu đã phong làm Quận chúa, tức là chuyện không thể vãn hồi. Bất cứ lúc nào, ta cũng muốn nàng ấy còn sống.”
Sở Vân Khinh trở về Tử Vi các, sắc mặt trắng nhợt. Nàng thật không ngờ Sở Thiên Tề luôn chưa từng quan tâm đến nàng, tối nay lại suýt chút nữa lấy mạng của nàng. Nàng không hề quên buổi tối truy sát đó, thân là Duệ vượng, Tiêu Triệt mặc toàn thân áo đen lẻn vào phủ Thượng Thư, mục đích của hắn là gì?
Chắc chắn là vấn đề gì đó mà Sở Thiên Tề hết sức xem trọng. Sở Vân khinh hiểu rõ, có thể dính dáng đến cả thượng thư đương triều và thân vương thì chuyện tuyệt đối sẽ không đơn giản!
Lúc bước vào Tử Vi các, sắc mặt nàng đã trở lại như thường, Sơ Ảnh và Nhược Nhi mừng rỡ chào đón, không ngừng hỏi thăm, Sở Vân Khinh kể cho bọn họ nghe một ít chuyện nàng trải qua, khiến trong lòng hai người sôi sục.
"Tiểu thư rất lợi hại, phu nhân nhất định không ngờ sẽ đẩy người lên vị trí hiện tại!"
"Đúng nha, hiện giờ tiểu thư đã là Quận chúa rồi, trong phủ này sẽ không còn ai dám đụng tới người nữa!"
Sở Vân Khinh cười khổ, vừa rồi mới trải qua nguy hiểm, bây giờ nói không ai dám động đúng là mỉa mai. Nàng tĩnh tâm suy nghĩ, cảm thấy bí mật ẩn giấu trong phủ này càng ngày càng nhiều, mỗi lần Sở Mộ Phi xuất hiện luôn có hiệu quả không ngờ. Tối nay tránh được một kiếp thật đúng là phải cảm tạ hậu thế bí ẩn Đại công tử phủ Thượng thư.
"Bích Ngọc hiên có động tĩnh gì không?"
Sơ Ảnh lắc đầu: "Tiểu thư rời đi mấy ngày, Ngọc phu nhân có phái người tới hỏi, không có người ở đây nên chúng nô tỳ không thể làm chủ. Giờ tiểu thư đã trở về, không bằng ngày mai đi gặp Ngọc phu nhân?"
Sở Vân Khinh lắc đầu, hiện tại trên dưới toàn phủ đều biết nàng học y thuật, nếu kéo dài càng lâu chỉ sợ càng bị người ta nắm thóp. Bây giờ trong phủ nhìn ai ai cũng thấy mờ ám, diệt trừ được người nào hay người ấy!
"Nhược Nhi, ngươi đi đưa ít đồ cho Ngọc phu nhân, nói ta nhiều ngày không có trong phủ, sơ đạm nàng ấy, rồi tới phòng bếp xem một chút, nghe nói mỗi buỗi sáng phu nhân đều uống một chén tuyết tố thang (nước nhân sâm),ngươi. . . . . ."
Nhược Nhi nghe dặn dò xong rời đi. Sở Vân Khinh nhìn bóng đêm tĩnh lặng ngoài cửa sổ lặng lẽ thở dài, có lẽ về sau sẽ không còn có những ngày yên ổn.
Hôm sau, phủ Thượng Thư Phủ sáng sớm đã nhốn nháo. Sơ Ảnh mở cửa Tử Vi các, thấy trên mặt đám hạ nhân bên ngoài thoáng hiện vẻ mặt nôn nóng, tấp nập đi về phía tả viện, không biết đã xảy ra chuyện lớn gì.
"Này, đi đâu vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Sơ Ảnh tiện tay kéo một tiểu nha đầu, người nọ vội vàng nói: "Nghe nói là Ngọc phu nhân đẻ non rồi, ngay cả lão tổ tông cũng kinh động, chúng ta đều qua đó giúp một tay."
Bóng dáng của Sơ Ảnh vội vàng trở về viện, một khắc sau, Sở Vân Khinh một thân váy áo hồng cánh sen bước nhanh tới Bích Ngọc hiên.
Còn chưa đến gần đã nghe được bên trong có tiếng nghị luận ồn ào, khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, cất bước vào cửa. Mọi người nhìn thấy Sở Vân Khinh tới, lập tức hành lễ: "Bái kiến Quận chúa."
Sở Vân Khinh khẽ phất tay coi như đáp lại, ánh mắt của nàng liếc nhìn một vòng quanh sân, nhìn thẳng về phía phòng khách, bên trong vang lên tiếng khóc nghẹn ngào. Sở Vân Khinh liếc mắt, chính là nha đầu thiếp thân bên người Chiêu Ngọc.
Nhìn thấy Sở Vân Khinh tới, nha đầu kia khóc nói: "Nô tỳ không có nói láo, những thứ hương liệu kia đều là phu nhân thưởng xuống. Những ngày qua phu nhân đối xử với Ngọc phu nhân cực tốt, chúng nô ty vốn tưởng rằng phu nhân có tấm lòng thiện lương, không kiêng kỵ Ngọc phu nhân sinh hài tử cho lão gia, không ngờ, không ngờ phu nhân lại muốn ——"
"Lão phu nhân."
Mạc thị một thân tử y đang ngồi ghế chủ vị trên cao, thấy Sở Vân Khinh tới khẽ gật đầu, bên này lại có một tiểu nha đầu té quỵ xuống đất: "Lão phu nhân, nô tỳ cũng nhìn thấy, phu nhân chúng ta vốn không thích mùi hương này, nhưng phu nhân phái người tới nói hương này an thần tốt nhất, lúc đầu không có chuyện gì, ai ngờ sau đó lại muốn hại hài tử của lão gia!"
Hai tay Mạc thị phát run, tròng mắt lấp lánh lệ, trong miệng lẩm bẩm vài tiếng, Sở Vân Khinh bước đến gần chỉ nghe thấy vài chữ giống như "Sở gia vô hậu”. Nàng đang định nghi ngờ thì một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
"Chuyện gì xảy ra! Làm sao biết sanh non! Đại phu đâu, đại phu đâu!"
Trên mặt Cố Tú Cầm tràn đầy kinh hãi, bà dự định sáng nay sẽ khởi binh vấn tội, không ngờ sáng sớm đã nghe được tin tức như thế, sảy thai? Một người giả mang thai sao có thể sanh non!
Sự vội vã của Cố Tú Cầm đã chọc Mạc thị giận dữ, tay bà cầm gậy tức giận đập xuống đất: "Độc phụ rắn rết nhà ngươi! Ngươi còn dám hỏi! Chiêu Ngọc vào phủ là ta làm chủ, tâm địa ngươi thật ngoan độc! Đó là tôn nhi của ta ——"
Lúc này, Sở Vân Khinh bước lên khẽ vuốt lưng cho Mạc thị, Cố Tú Cầm hạ giọng, ánh mắt bà ta mang theo oán giận: "Cái gì? Ai nói ta làm hại ả, ả vốn dĩ không hề mang thai! Tháng trước ả ta còn có kinh nguyệt, người mang thai làm sao có kinh nguyệt được, các ngươi đều bị ả lừa hết rồi!"
Giọng của Cố Tú Cầm cực kỳ phẫn hận, nói xong còn nhếch môi cười nhạo, nhưng chính vì lời nói điên cuồng của đó lại khiến ánh mắt mọi người nhìn bà ta đều mang theo hoài nghi với oán giận.
Cố Tú Cầm nói chậm lại: "Các ngươi không tin ta? Các ngươi lại không tin ta!"
Bà ta cười giận dữ: "Người đâu, mang quần áo của ả tới đây cho ta!"
Nói xong, Tú Nhi cầm chiếc váy ngắn trong tay vội vàng chạy tới. Bà ta nhận lấy, ném xuống đất: "Nhìn đi, đây là xiêm y của tiện phụ kia, chẳng lẽ máu phía trên là giả sao?"
Vừa nói như vậy xong thì có nha hoàn quỳ xuống, mặt mũi đầy nước mắt: "Lão phu nhân minh giám, xiêm y này là Ngọc phu nhân thưởng cho nô tỳ , tháng trước nô tỳ mặc vào dính bẩn, không ngờ. . . . . . không ngờ bị phu nhân hiểu lầm!"
Đúng lúc này, đại phu bước ra, máu tươi dính đầy tay, mồ hôi đầm đìa: "Lão phu nhân, Ngọc phu nhân giữ lại được mạng, có điều đứa bé không giữ được."
Ánh mắt Cố Tú Cầm biến đổi: "Ả vốn dĩ không mang thai, các ngươi đều tin ả, còn có đám tiện đề tử (đồ đ*) này nữa!"
Bà ta dùng ánh mắt bén nhọn nhìn mọi người một người: "Những người này cũng cùng một giuộc với ả, không biết đã dùng pháp thuật quỷ quái gì, tốt nhất kéo ra ngoài loạn côn đánh chết!"
"Độc phụ!"
Mạc thị vô cùng kích động, dường như muốn đâm xuyên cây gậy trong tay, ánh mắt thống hận nhìn Cố Tú Cầm: "Ta vẫn luôn nhẫn nại để ngươi mặc sức làm mưa làm gió trong phủ, thật không ngờ ngươi dám động tay vào tôn nhi của ta, lần này ——"
Cố Tú Cầm bất chợt cười to, hình như hôm nay bà ta cực kỳ nóng nảy, chỉ vào Mạc thị hét lớn: "Bà lão mãi không chết này, nếu không phải bà hồ đồ đón ả vào thì bây giờ sẽ không có chuyện như vậy. Người đâu, lôi tiện nhân trong phòng này ra ngoài!"
Cố Tú Cầm rõ ràng là có chuẩn bị, theo sau bà ta không dưới mười người đều là gia đinh lực lưỡng trong phủ. Lúc này, bà ta gia lệnh cho mấy gia đinh kia nhưng không ai dám động thủ.
"Người bị lôi ra phải—— là ngươi!" Mạc thị căm giận chỉ vào Cố Tú Cầm, nhấn mạnh từng chữ nói: " Người đâu, đem tiện phụ này nhốt vào phòng tối, sau đó dùng gia pháp!"
Đám gia đinh bước lên, Cố Tú Cầm giận dữ, "Dám nhốt ta? Phản sao!"
Thấy bộ dáng Cố Tú Cầm lớn lốí như thế, Mạc thị tức giận, đang định đứng dậy thì chợt hai chân mềm nhũn: "Lão phu nhân!"
Sở Vân Khinh hô khẽ, bên này Mạc thị hô hấp dồn dập, thấy bà sắp ngất. Nàng từ đầu đến cuối không nói nửa câu, vào giờ phút này đỡ lấy Mạc thị, rồi sau đó xoay người: "Lão phu nhân ra lệnh nhốt phu nhân vào Ám các, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]