Trong Thượng Thư phủ, Sở Thiên Tề rời nhà nhiều ngày nay rốt cuộc cũng đã trở về, trên mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm trầm, Cổ Tú Cầm đã sớmsắp xếp xong mọi việc và đứng chờ ở nơi đó, nghênh đón người trở vềthẳng chủ viện.
“Lão gia, thiếp thân có một việc muốn bẩm báo với người.”
Vừa vào phòng, Cố Tú Cầm có chút vội vàng nói, nhưng bên này Sở Thiên Tề đã phất phất tay: “Có chuyện gì để nói sau đi, Mộ Phi còn ở trong phủ?”
Cố Tú Cầm giống như bị hắt một gáo nước lạnh, nàng bĩu môi một cái: “Đãnhiều ngày nay thiếu gia cũng không ở trong phủ, sao vậy, lão gia cóchuyện muốn nói thì có thể phái người đi mời.”
Cố Tú Cầm sai người dâng trà mới, nhìn thấy dáng vẻ cau có của hắn liềnthử mở miệng thăm dò: “Nghe nói ôn dịch trong cung đã được chữa hết, hậu cung giải trừ phong tỏa, lão gia ở trong cung nhiều ngày như vậy chắclà rất mệt mỏi?”
Nghe vậy ánh mắt Sở Thiên Tề sáng lên, trong ánh mắt hắn có chút sắc bén: “Bây giờ trong cung xuất hiện dịch chuột rấtlớn, nhanh như vậy đã có người chữa được, thật là may mắn của Đại Tần.”
Cố Tú Cầm nghe vậy có chút sững sờ, ngồi xuống ghế: “Khi nào thì Thái y viện xuất hiện người tài ba như vậy?”
Sở Thiên Tề lắc đầu: “Không lâu nữa sẽ có đặc phái viên đến thăm nước ta,mà ngay lúc này lại xuất hiện ôn dịch, hậu cung mấy ngày nay được phongtỏa nghiêm ngặt, trong triều trừ Hoàng đế và mấy vị Vương ra còn lạikhông ai biết tình hình cụ thể, ta nghe nói là Ngũ điện hạ mời danh ybên ngoài, còn là ai, cung yến ngày mai mới biết được.”
Cố Tú Cầm nhướng mày: “Sáng sớm nay Nội Vụ phủ đưa thiệp mời tới, nói rõ là cungyến mừng tết lập hạ, sao lại có quan hệ với ôn dịch lần này?”
SởThiên Tề gật đầu: “Cung yến ngày mai sẽ có phong thưởng, mặc dù tronghịch văn nói trong cung không tồn tại ôn dịch, nhưng người quyền quýtrong cung đều biết rõ, mặc kệ là thưởng vì lý do gì, chung quy là vậy!”
Cổ Tú Cầm nheo mắt,lqddđ trong lòng có chút lo lắng không biết vì sao, bên này Sở Thiên Tề giống như nhớ đến cái gì đó liền hỏi: “Trong phủ đềutốt chứ?”
Cố Tú Cầm vội vàng gật đầu: “Tất cả đều tốt.”
Sở Thiên Tề gật đầu, “Cung yên ngày mai chỉ một mình nàng đi là được,Tương Nguyên và Vân Khinh là nữ nhi trong nhà, không nên thường xuyênxuất hiện ở những nơi như vậy.”
Từ trước đến nay Sở Thiên Tềđều như vậy, Cố Tú Cầm cũng không quá mức đồng ý: “Nguyên nhi đã mườichín rồi, chẳng lẽ lão gia không nghĩ đến việc an bài một hôn sự tốt cho Nguyên nhi? Mấy vị Vương gia cũng chưa lập thất, chẳng lẽ lão gia không muốn Nguyên nhi làm Vương phi?”
Sở Thiên Tề nhíu mày: “Nguyên nhi không cần leo lên quyền quý.”
Mặt Cố Tú Cầm lộ vẻ đau xót, ánh mắt vô tình lại có chút u oán: “A, lời này mà lão gia cũng nói được, nếu ta không thể gả Nguyên nhi vào nhà quyềnthế, vậy người muốn nàng gả cho bình dân bách tính hay sao? Nếu muốntranh thì phải tranh cái tốt nhất, nếu không, tương lai nàng sống ởThịnh kinh như thế nào?”
Sở Thiên Tề có chút mất kiên nhẫn, hắn vung tay áo lên: “Một khi đã như vậy, phu nhân tự làm chủ đi.”
Cố Tú Cầm nhìn Sở Thiên Tề xoay người rời đi, hai tay nắm chặt thành nắmđấm, thấy vậy Tú nhi liền tiến lên nhỏ giọng nói: “Lão gia mệt mỏi rồi,phu nhân, không bằng đợi hai ngày nữa lại nói chuyện của Ngọc phu nhânđi.”
Cố Tú Cầm cười lạnh một tiếng: “Sớm muộn cũng chạy khôngthoát, ta dĩ nhiên không phải gấp, ngươi phân phó, kêu Nguyên nhi chuẩnbị sẵn, ngày mai dự tiệc cùng ta, lần này chúng ta không tìm Thái hậu là được.”
Tú nhi hơi do dự: “Vậy còn chuyện mấy ngày nay Sở Vân Khinh không có trở về phủ, chúng ta nên nói như thế nào?”
Cố Tú Cầm khẽ nhếch miệng, chậm rãi đứng dậy đi vào bên trong: “Tự nàng đi ra khỏi phủ nhiều ngày như vậy không trở về, muốn chúng ta nói cái gì,có lẽ là do tính tình ngang bướng của nàng, ai biết được?”
Tú nhi hứng thú cười một tiếng: “Nô tỳ hiểu.”
Hôm sau, Sở Tương Nguyên mặc một chiếc váy dài thêu hoa màu xanh lam, trênđầu cài bộ diêu hoàn toàn mới, cả người xa hoa như tiên tử bước ra từtrong tranh, Cố Tú Cầm nhìn nữ nhi xinh đẹp, trong lòng không khỏi cóchút hãnh diện.
Cung yến mừng tiết lập hạ hàng năm đều có, nhưngnăm nay nhất định là sẽ khác những năm trước, gần tới kỳ tuyển tú, nữnhi gia mỗi khi vào cung nhất định đều chọn trang phục tỉ mỉ, đêm naytất nhiên là càng nổi bật hơn.
Yến hội bị an bài ở Vĩnh Thọ cung, có lẽ bởi vì vấn đề thuốc bổ lần trước, lần này Cố Tú Cầm và Sở TươngNguyên bị an bài chỗ ngồi ở nơi xa nhất, Cố Tú Cầm cảm thấy ấm ức, cũngchỉ có thể nhịn xuống.
Cùng lúc đó, trong đại sảnh yến hội đượcchia làm hai bộ phần, nữ quyến và triều thần phân mành mà ngồi, lễ giáorõ ràng, nơi các vị Vương gia đang ngồi cũng hấp dẫn không ít ánh mắtcủa các nữ nhi gia trong kinh.
“Thái hậu giá lâm.”
Mộttiếng hét thật dài,lqddd ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía trên đài cao, nơi đó đang có một tấm bình phong thật lớn, Thái hậu Ngụy TrinhNhiên mặc một bộ cung trang màu tím, đi đến từ phía sau lưng mọi người.
Đi theo sau lưng Thái hậu là Quý phi Ngụy Sơ Cận, lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, đôi tay nắm chặt trong tay áo, trong đôi mắt đẹp còn có chút sợhãi.
“Thỉnh an Thái hậu nương nương, thỉnh an Quý phi nương nương.”
Ngụy Trinh Nhiên mặt mày vui vẻ, vung tay lên: “Đứng lên đi, hôm nay chỉ làcung yên bình thường, mọi người thoải mái đi, mắt thấy đã vào hè, khácvới những năm trước, cung yến năm nay ngoại trừ mừng tiết lập hạ, aigia còn muốn tuyên bố một tin tốt cho các vị khanh gia và các vị phunhân tiểu thư.”
Vừa nói xong, mọi người đều nín thở chờ đợi.
Ánh mắt Ngụy Trinh Nhiên an ổn: “Đại Tần ta lập triều trăm năm, nội cungchưa bao giờ xuất hiện chuyện tình bất ổn, biến cố mấy ngày trước tinrằng tất cả mọi người đều có nghe qua, ai gia vốn tưởng rằng gia tộcTiêu thị lâm nguy rồi, nhưng không nghĩ tới ông trời lại thương xót,cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm (kinh sợ nhưng không nguy hiểm),hômnay, ai gia mời Hoàng thượng ra ý chỉ, phong thưởng cho một vị nhi nữ có công với Đại Tần ta.”
Trong lời nói của Ngụy Trinh Nhiên hàmchứa khí thế mà chỉ Thái hậu mới có, vừa dứt lời nàng liền vẫy vẫy tay,Phúc công công tổng quản nội vụ đứng ở sau lưng nàng đi tới, từ từ mởrộng thánh chỉ trong tay.
Mọi người thấy vậy liền quỳ xuống, chỉ nghe thấy một tiếng nói lớn từ từ vang lên - -
“Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Sở thị nữ Sở Vân Khinh y đức caominh, có ân cứu sống mọi người trong hậu cung, có công với giang sơn Đại Tần, là Quý nữ mà trời xanh ban tặng triều ta, trẫm dưới gối không cónữ nhi, nay đặc biệt nhận làm nghĩ nữ, ban thưởng phong hào Vân Từ quậnchúa, hưởng tự ân trạch của công chúa, khâm tứ.”
Cả phòng chìmtrong yên lặng, Ngụy Trinh Nhiên vẫy vẫy tay để mọi người đứng dậy, trên mặt Cố Tú Cầm đầy vẻ kinh hãi, một dòng khí lạnh truyền đến từ lòng bàn chân, khiến cả người nàng sững sờ tại chỗ.
“Tuyên, Vân Từ quận chúa --.”
Đang lúc ánh mắt bất ngờ đầylqdđkinh ngạc của mọi người, Sở Vân Khinh mặccung trang Minh Cẩm tiến vào từ cửa chính, tóc nàng được vấn lên mộtnửa, đội ánh trăng mà đến, đôi mắt cực đẹp mang theo một chút cao ngạo,cái khăn che mặt màu trắng càng tăng thêm vẻ thần bí cao thượng.
Sở Vân Khinh bước ung dung, nhìn xung quanh một lượt rồi đi về phía Tháihậu ở trên đài cao, Ngụy Trinh Nhiên cười vươn tay ra kéo nàng đến bêncạnh mình, mọi người dưới đài đồng loạt hành lễ.
“Tham kiến Vân Từ quận chúa!”
Sở Vân Khinh quay đầu, ánh mắt nhìn về phía xa nhất, mọi người nhìn theoánh mắt của nàng, Cố Tú Cầm đang nắm chặt tay Sở Tương Nguyên, ánh mắtcủa nàng hàm chứa kinh hãi oán độc, đột nhiên đứng yên ở nơi đó.
Hai mắt Sở Vân Khinh nheo lại, mỉm cười: “Mấy ngày không thấy, phu nhân người nhìn thấy Vân Khinh lại bất ngờ như vậy sao --.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]