Tin tức bệnh dịchtrong hậu cung có thể trị khỏi từ Vĩnh Thọ cung được truyền đi, rấtnhanh, cả hoàng cung đều biết vị thần y trong Tử Ngọc cung có biện phápchữa trị ôn dịch.
Lúc Đế Quân Đại Tần Tiêu Chiến nghe được tinnày liền thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh hắn liền ra hịch văn chiếu cáothiên hạ, hoàng mạnh Đại Tần được che chở, tất ngày sau sẽ thịnh vượng, ở dân gian chỉ lưu truyền tin đồn ôn dịch bình thường.
Nhưvậy, lòng dân an định, cả hoàng cung cũng vì tin tức này mà trở nênphục hồi, cùng lúc này, có một vấn đề được mọi người quan tâm hơn, vịthần y có thể cứu được mọi người trong hoàng cung, đi đến Tử Ngọc cungnhư thế nào!
Chuyện này vốn không có người biết,lqd nhưng Ngũđiện hạ Tiêu Lăng, hai ngày trước liền bắt đầu ngày ngày canh giữ trướccửa Tử Ngọc cung, hắn lợi dụng thân phận hoàng tử của mình, đưa dượcliệu từ Lạc Hà cung vào đến bên trong Tử Ngọc cung, từ đó mọi người liền suy nghĩ, vị thần y này nhất định là di Ngũ điện hạ tìm đến giúp đỡ!
Loan giá của Thái hậu cũng đến trước Tử Ngọc cung, cửa lãnh cung lúc trước băng lạnh giờ đột nhiên trở nên náo nhiệt.
“Bái kiến Hoàng tổ mẫu.”
Lúc này Tiêu Lăng vẫn canh giữ ở đây như cũ, trên mặt hắn đầy ý cười, dĩnhiên Thái hậu đã nghe nói biểu hiện mấy ngày nay của hắn, lúc này chợtmở miệng: “Lăng nhi, ngươi nói cho ai gia biết, thần y trong Tử Ngọccung này là do ngươi tìm đến phải không!”
Đôi mắt Tiêu Lăng hơichuyển động, “Hoàng tổ mẫu đừng nóng vội, danh hiệu thần y này rất khónói, lúc này đừng quá khoa trương, nếu nàng không trị được hết ôn dịchnày, vậy chẳng phải sẽ là chuyện cười sao!”
Như vậy Ngụy TrinhNhiên liền khẳng định người bên trong Tử Ngọc cung này có quan hệ vớiTiêu Lăng, thế mới yên lòng, “Người đâu, đưa Lục điện hạ vào, nếu thậtsự có thể chữa trị khỏi cho Cấp nhi, ai gia tất sẽ trọng thưởng!”
Nhìn Tiêu Cấp đau đớn bị đưa vào trong Tử Ngọc cung, khóe mắt đuôi mày TiêuLăng đều nghĩ mà sợ, “Ai, nếu không trị được trận ôn dịch này, chỉ sợĐại Tần ta nguy rồi!”
Ngụy Trinh Nhiên quát một tiếng, “Mau, đừng để cho tên khốn khiếp này nói!”
Tiêu Lăng vốn rất thân cận với Thái hậu, đương nhiên sẽ không cố kỵ, “Trướcmắt Lục đệ đã bị lây bệnh này, không nói đến những cái khác, chỉ nói Lục đệ chính là hoàng mạch của Đại Tần ta, nếu bệnh này còn tiếp tục lantruyền, thậm chí Hoàng tổ mẫu ra cũng có thể bị nhiễm, đến lúc đó lờiđồn trong dân gian sẽ thành hiện thực, vậy chẳng phải Đại Tần ta sẽ nguy rồi sao?”
Lông mày Thái hậu càng ngày càng nhíu chặt,lqd nàngnhìn cửa cung rỉ sắt loang lổ một cái, “Đây là bệnh dịch lớn nhất từ khi Đại Tần ta lập quốc đến này, cái khác ai gia đều không đau lòng, ta chỉ đau lòng huyết mạch Tiêu thị, tuyệt đối đừng để hao tổn cái gì!”
Tiêu Lăng thấy vẻ mặt Thái hậu đau thương không thôi, đôi mắt hắn nghiêmnghị, “Hoàng tổ mẫu yên tâm, có trời bảo hộ Đại Tần ta, lần này nhấtđịnh có thể bình yên vượt qua!”
Ngụy Trinh Nhiên bị dáng vẻ củahắn làm cho chấn động, “ngươi hãy nói cho ai gia biết, người bên tronglà người nào, có thể khiến cho ngươi tín nhiệm như vậy?”
Tiêu Lăng lắc đầu, “Thiên cơ không thể tiết lộ, nếu ôn dịch này được diệt trừ, đến lúc đó Hoàng tổ mẫu sẽ biết.”
Ngụy Trinh Nhiên thấy dáng vẻ của Tiêu Lăng, bất đắc dĩ thở dài, nàng vốntin vào Phật, lúc này bắt đầu se se chuỗi ngọc trong tay thì thào ratiếng, “Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể cứu được Tiêu thị ta, nàng sẽ là ân nhân của Đại Tần!”
Nghe nói Thái hậu cả ngày canh giữ trước cửaTử Ngọc cung cầu phúc, tần phi trong hậu cung cũng đều tập trung tớiđây, tuy nhiên trong lòng vẫn sợ hãi không dám xuất môn như cũ, nhưnglúc này không làm theo không được.
Vì vậy, từ Ngụy quý phi, đếnmột quý nhân nho nhỏ ngày ngày đều canh giữ trước cửa Tử Ngọc cung, cácnàng cầu trời xanh phù hộ, đồng thời, lại đang chờ đợi, xem người ở saucửa cung kia đến cùng có phải ân nhân của bọn hắn hay không!
Lúcnày trong Tử Ngọc cung, tiền viện hỗn loạn không chịu nổi, dược liệuTiêu Lăng đưa tới đều bị Sở Vân Khinh thêm vào phương thuốc của mình, số người tử vong mỗi ngày một ít, những hạ nhân mắc bệnh cũng bắt đầu códấu hiệu chuyển biến tốt.
Người đưa tới đây hai ngày nay, thườnglà những cung nhân mà mọi người chưa từng gặp qua, diện mạo bình thường, thể trạng giống nhau, sau khi uống qua thuốc của Sở Vân Khinh đều códấu hiệu chuyển biến tốt, rồi sau đó gia nhập hàng ngũ cứu chữa ngườibệnh của Sở Vân Khinh.
Theo đó số người chuyển biến tốt ngày càng nhiều, trong mắt mọi người ở Tử Ngọc cung, vị nữ tử mang trên mặt mộtvết sẹo không nói nhiều lắm này, nghiễm nhiên trở thành thần của bọn họ.
“Cô nương, Lục điện hạ!”
Nàng quay đầu nhìn lại,lqd quả nhiên thấy Tiêu Cấp bị mấy người nâng vào cửa cung, “Mau đưa đến phòng bệnh bên trái.”
Gian phòng này hai ngày nay đã được coi là phòng chuyên dụng của Sở VânKhinh, ba hạ nhận đặt Tiêu Cấp lên một cái giường cũ, Sở Vân Khinh lậptức bước về phía trước bắt mạch, nhưng khi nàng đến gần Tiêu Cấp mớinhìn ra trên người hắn có chút không đúng.
Đáy mắt nàng hiện lên nghi vấn, “Bệnh tình của Lục điện hạ rất nặng, coi chừng các ngươi bị lây, đi xuống đi.”
Bọn hạ nhân lập tức tản ra ngoài, Sở Vân Khinh thở dài, “Bây người ngưởi ởđây tránh còn không kịp, Lục điện hạ cần gì phải vào đây?”
Lôngmày Tiêu Cấp xoắn xít lại một chỗ lập tức giãn ra, hai mắt hắn mở to,không thấy vẻ thống khổ trong đó nữa, hai mắt sáng ngời, “Sở tỷ tỷ!”
Sở Vân Khinh nhìn thấy bộ dạng vô cùng tốt của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, “Nói đi, vì sao lại vào đây?”
Tiêu Cấp ngồi dậy, mở to đôi mắt đen láy nhìn Sở Vân Khinh, “’Sở tỷ tỷ, Tamca nói ngươi không cho hắn ở lại đây, hắn còn nói không ai bồi ngươi,còn nói ai có thể vào đây chiếu cố ngươi, hắn sẽ đưa mã xa hoàng kim cho người đó.”
Khóe miệng Sở Vân Khinh rụt rụt, “Lục điện hạ, có phải người nhận sai người hay không?”
Tiêu Cấp lắc đầu, “Không phải, chính mồm Tử Mặc nói!”
Tử Mặc...
Sở Vân Khinh giật mình,lqd nghĩ đến ngày ấy Tiêu Triệt tính toán chuẩn bị ở lại nơi này trong lòng liền căng thẳng.
Tiêu Cấp vẫn rất vui vẻ lẩm bẩm như cũ, “Sở tỷ tỷ ngươi biết không, lâu nhưvậy ta vẫn chưa thấy qua mặt của Phụ hoàng, dĩ nhiên là không có cơ hộibiểu hiện, ta đã nghĩ tới gặp ngươi, ngươi nhất định sẽ có biện phápđúng không? Ta xem “Bách thảo tập” có nói ngải cứu có thể làm cho ngườita phát sốt, ta liền ăn một chút, không nghĩ tới quả nhiên lại hữuhiệu!”
Sở Vân Khinh nhíu mày, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, đứanhỏ trước mặt này thật ngây thơ, nhưng khi hắn diễn trò lại có thể giấudiễm được cả Thái hậu và tất cả mọi người trong hậu cung, ánh mắt nàngngưng lãnh, “Ngày mai Lục điện hạ sẽ khỏi hẳn, đến lúc đó tốt nhất làrời khỏi Tử Ngọc cung đi.”
Tiêu Cấp vốn không bệnh, lời nói vừarồi của Sở Vân Khinh rõ ràng là muốn đuổi người, nhìn thấy Sở Vân Khinhhơi tức giận, lúc này Tiêu Cấp liền điều chỉnh lại thân thể cũng như sắc mặt, “Sở tỷ tỷ đừng giận, ta hiểu ý của Tam ca, ta vào đây là muốn giúp Sở tỷ tỷ lập công!”
Thấy sắc mặt của Sở Vân Khinh vẫn nặng nềnhư cũ, Tiêu Cấp lại trịnh trọng nói, “Chữa khỏi cho một trăm ngườikhông hữu hiệu bằng chữa khỏi cho một mình ta, Sở tỷ tỷ tin tưởng ta!”
Sở Vân Khinh cười khổ, dĩ nhiên nàng hiểu ý tứ của Tiêu Triệt, ngay sau đó khóe miệng nàng nhếch lên, “Nếu như vậy, không bằng Lục điện hạ bệnhnặng thêm một chút nữa đi --.”
Tiêu Cấp theo bản năng co rụt lại về phía sau, “Tỷ tỷ, ngươi định làm gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]