Trong viện chủ mẫu, Tú nhi cẩn thận vén rèm cửa lên, thấy Cố Tú Cầm dựa vào nhuyễn tháp hai mắt nhắm chặt, nàng thở phào ra một hơi, nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng.
“Làm sao vậy?”
Bỗng nhiên có tiếng vang lên làm cho Tú nhi cả kinh, chẳng biết từ lúc nào, trong chủ mẫu viện đã sớm không phồn hoa như ngày xưa, ngược lại yên tĩnh đến quỷ dị, nàng hơi hoảng loạn xoay người, “Phu nhân.”
Cố Tú Cầm nhướn mày, “Làm sao, kẻ tiện nhân kia vào phủ rồi hả?”
Tú nhi bộ dạng phục tùng cúi đầu, “Vâng, Ngọc phu nhân đã có thai hai tháng, lão phu nhân biết rõ chuyện này, quyết định cho người đón nàng vào trong phủ!”
Trong chốt lát ánh mắt Cố Tú Cầm hàn quang bốn phía, nàng hừ lạnh một tiếng, vung tay quét ly trà bên cạnh xuống đất, oán hận trong mắt hiện lên rõ ràng, “Nhiều năm như vậy, hắn đến giờ vẫn là có lỗi với ta!”
Tú nhi sợ tới mức lập tức quỳ trên đất, nàng co rúm bả vai lại, giọng nói run nhè nhẹ, “Phu nhân bớt giận, là Chiêu Ngọc kia dùng sắc đẹp để quyến rũ lão gia, lão gia nhiều năm như vậy đều không nạp thiếp, hắn nhất định là người tốt nhất.”
Cố Tú Cầm đứng dậy, trong mắt thoáng hiện lệ quang, mơ hồ còn có hận ý thâm trần, “Hắn đối tốt với ta? A, thật là chuyện cười!”
Nàng nhìn Tú nhi quỳ dưới đất, chợt cúi người đỡ nàng dậy, “Đến, đứng dậy.”
Mấy ngày nay Cố Tú Cầm hỉ nộ vô thường*, Tú nhi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-thu-phi-am-doc/2453075/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.