Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tưởng Hạo đi theo Thư Loan vào phòng cậu, Thư Loan mở ứng dụng livestream trên di động ra, bắt đầu hoạt động tương tác cùng nhau lần đầu tiên trong cuộc đời hai người.
“Xin chào mọi người.”
[ Loan Loan Loan Loan! Sóai soái soái soái soái quá! ]
[ Tui sẽ yêu người mãi mãi! Loan Loan mỹ nhan thịnh thế! ]
[ Hạo ca livestream cùng Loan Loan! Thật sự livestream! Lần đầu tiên livestream của Loan loan liền cho Hạo ca! ]
[ Lần đầu tiên của Loan Loan đã cho Hạo ca 23333]
[ Trần Độc Tú bạn ngồi xuống, để tui sờ sờ cúp(*) ]
(*) “Sờ sờ cúp”: Câu này thường xuất hiện trong những bình luận hot trên Weibo, có nghĩa là lời khen ngợi một người nào đó đã làm tốt, rất tốt. Người này có thể giành được danh hiệu vô địch trong việc comment hoặc spam ở livestream của một người nào đó! Sau này từ này được sử dụng một cách thường xuyên.
Vừa mới mở miệng thì màn hình đã bị chiếm đóng bởi vô số vấn đề được spam liên tục, hơn nữa còn có những vấn đề này cực kỳ khó nhằn.
Sau khi chào hỏi mọi người với âm lượng   vô cùng nhỏ thì Thư Loan không nói nữa, còn Tưởng Hạo thật sự rất hòa đồng, nói chuyện vui vẻ trong  bầu không khí sinh động này.
Đương nhiên livestream là phải thỏa mãn một số yêu cầu của fan và trả lời một vài vấn đề.
[ Hạo ca Hạo ca, anh và Loan Loan có quan hệ gì vậy? ]
Tưởng Hạo không trả lời, chỉ cho dân chúng một ánh mắt mang hàm ý sâu xa.
[ Aaaaaaaaaaaa tui muốn chết  ——]
[ Hạo ca, anh có thể hôn Loan Loan một cái! ]
[ Hạo ca, vậy anh có thể nói câu “Anh yêu em” một cách thâm tình với Loan Loan không? ]
[ Cầu lật bài! Hạo ca, anh có thể bích đông (*) Loan Loan không? ]
“Không được, cánh cửa của công ty quỹ (**) sẽ không chặn nổi, lát nữa chúng ta  bị cuốn gói khỏi nơi ấy thì phải làm sao bây giờ.” Tưởng Hạo dở khóc dở cười, vỗ vỗ bả vai Thư Loan nói: “Em cũng phải tham gia tương tác cùng nhau đi chứ.
(*) Bích Đông (壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường, 壁/Kabe nghĩa là bức tường, ドン/don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.
Thuật ngữ “Chặn cửa” thường dùng để ám chỉ nửa công khai nữa giấu diếm một mối quan hệ không muốn cho người khác biết.
Ý của Tưởng Hạo là: Làm vậy thì sẽ không giấu được mối quan hệ của anh với Thư Loan nữa.
Giải thích thêm: Quỹ trong từ “Xuất quỹ”: tiếng Anh là “come out of the closet” chỉ chuyện nam giới (sau này cũng chỉ nữ giới) thừa nhận thân phận đồng chí, hoặc công khai thừa nhận tính hướng của bản thân là đồng tính luyến hoặc song tính luyến.
Thư Loan nhìn vào màn hình với khuôn mặt  không hề có cảm xúc.
[ Loan Loan! Xin hỏi anh thích nhất bộ phận nào trên cơ thể Hạo ca? ]
Thư Loan không dấu vết cắn cắn môi dưới.
Tưởng Hạo sững sờ, rửa tai lắng nghe.
“Chắc là…” Thư Loan suy nghĩ một chút rồi nói: “Bàn tay.”
Tưởng Hạo theo bản năng nhìn tay của mình.
Thô ráp to lớn, rõ ràng là không hề đẹp.
[ Vậy còn Hạo ca thì sao? Thích nhất bộ phận nào của Loan Loan? ]
“Khuôn mặt và cái bụng.” Tưởng Hạo trả lời rất nhanh, cũng rất chắc chắn như chặt đinh chém sắt.
[ Tại sao? ]
“Bởi vì khuôn mặt rất ưa nhìn nha.”
Thư Loan nhìn Tưởng Hạo với ánh mắt tràn ngập sự ghét bỏ.
Trong lúc mọi người cùng họp mặt mà người này dám nói như vậy được, quá nông cạn.
Thư Loan không nhịn được hỏi: “Vậy tại sao lại thích cái bụng.”
“Bởi vì có nhiều thịt.”
“…”
“Ý anh là em rất mập?”
“Không phải không phải không phải không phải.” Sau khi nói liên tục mấy câu “Không phải” với ngữ khí xin tha thứ, Tưởng Hạo mới giải thích: “Em hiểu lầm rồi, ý của anh là em quá gầy, toàn thân đều là xương, chỉ có cái bụng là bộ phận có thịt nhất, mềm mềm.”
Tưởng Hạo thầm nghĩ, thực ra nếu không phải giữ chừng mực, anh còn muốn nói là cái mông.
Mà màn hình cũng đã bị bao phủ bởi câu nói “Thực ra cái mông càng nhiều thịt hơn”.
[ Loan Loan, anh có thể mắng Hạo ca một câu không? ]
[ Trời đất ơi, đồng ý với lầu trên! Xin hãy nhục mạ Hạo ca bằng giọng nói kiểu nữ vương đi! ]
Tưởng Hạo và Thư Loan hai mặt nhìn nhau, đây là sở thích kỳ quái gì vậy chứ?
Thư Loan nhíu mày, nói với Tưởng Hạo: “Cút.”
[ Aaaaaaaaaa  cột máu đã cạn ——]
[ Giọng sữa kìa! ]
[ Hạo ca cũng mắng Loan Loan một câu đi. ]
[ Đúng đúng đúng, Hạo ca cũng mắng một câu đi! ]
Thư Loan ôm ngực, vẫn ung dung nhìn Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo trợn to mắt.
Đây thật sự là fan CP của bọn họ  sao?
Đây thật sự không phải là đang muốn đẩy mạnh anh xuống hố lửa đấy chứ?
“Chuyện này… Có thể đổi không?” Tưởng Hạo cười gượng.
[ Ha ha ha ha ha ha Hạo ca anh không cần sợ hãi a! Là đàn ông thì phải dám làm! ]
[ Bạn tốt của ngài là bàn phím đã login ]
[ Hạo ca của chúng ta sẽ không quỳ bàn phím đâu, người cao to uy vũ như vậy, thì quỳ sầu riêng mới đúng ]
[Biết Hạo ca sợ vợ cũng đủ đủ đủ để   23333]
Thư Loan nhíu mày nói: “Anh mắng đi, không sao đâu.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng vẻ mặt này… Tưởng Hạo nuốt một ngụm nước bọt, thực sự không mắng được, nhưng người xem không bỏ qua cho mà còn quạt gió thổi lửa, không ngừng oanh tạc trên màn hình.
Tưởng Hạo hít sâu một hơi, mặt cứng đờ nói: “Đứa ngốc.”

Thư Loan: “…”
[ Trời đất trời đất trời đất ơi, ngữ khí tràn ngập cưng chiều ——]
[ Chậc chậc không hổ là Hạo ca ]
[ Cách thức yêu chiều của Hạo ca ]
[ Chỉ có một mình tui chú ý tới tai của Loan Loan đang đỏ? ]
[ Trời ạ tai rất thật đỏ ]
Sau khi nhìn thấy vô số comment trên màn hình, Thư Loan theo bản năng mà đưa tay che tai nói: “Chắc livestream như vậy là đủ rồi nhỉ? Có thể kết thúc.”
[ Yamete(*)——]
[ Loan Loan chúng tôi sai rồi!! ]
(*) Yamete: Đừng, không muốn
Nói tóm lại, sau đêm nay Thư Loan cảm thấy, cậu không muốn tiếp tục livestream cùng Tưởng Hạo thêm một lần nào nữa.
Đây căn bản không phải livestream, mà là bị mọi người hùa vào  đùa giỡn!
Tưởng Hạo lại còn phối hợp cùng nháo!
Thư Loan tức giận che tai.
Mà khuya qua 12 giờ đêm, thật vất vả mới kết thúc, sau đó Tưởng Hạo thấy Thư Loan thu lại điện thoại di động, chuẩn bị ngủ, nhíu mày hỏi: “Em không có món đồ gì muốn đưa cho anh à?”
“Cái gì?” Đang kéo chăn tự đắp cho mình, Thư Loan nhíu mày  nghi hoặc.
“Ha.” Tưởng Hạo cười, giơ mười ngón tay về phía  Thư Loan, nhắc lại một lần nữa: “Không có đồ cho anh  thật à?”
Thư Loan sững sờ, lắp bắp nói: “… Tại sao anh lại biết?”
Tưởng Hạo cười híp mắt nhìn Thư Loan.
Anh vẫn lặng lẽ quan tâm đến mọi chuyện liên quan đến Thư Loan, làm sao có khả năng không biết việc cậu nhóc ngốc lén lút đi mua găng tay cho anh, còn bảo người bán thêu lên đó một chữ “Tưởng”.
Thư Loan quay đầu đi và nói: “Không phải đưa cho anh, anh dùng đôi găng tay mà Lâm Nghệ Vi đưa cho là được rồi. Do một  người vừa xinh đẹp lại có khí chất đại mỹ nhân đưa cho, chắc chắn dùng sẽ tốt hơn.”
Sau khi nhìn thấy cảnh Lâm Nghệ Vi và Tưởng Hạo ở sân sau, Thư Loan cũng không tính đưa cho anh nữa.
Chậc chậc, ngữ khí chua loét này… Tưởng Hạo dở khóc dở cười, giơ tay kéo ngăn kéo bên cạnh giường Thư Loan ra, lấy ra đôi găng tay tinh xảo.
“Cảm ơn em, chắc chắn anh sẽ dùng.”
“Đã nói không phải là đưa cho anh rồi mà!” Vành tai Thư Loan lại đỏ.
“Nói em ngốc, thế mà em cũng thật sự là nhóc ngốc luôn rồi.” Tưởng Hạo cẩn thận quý trọng ôm lấy đôi găng tay, cười và nói thêm: Anh rất thích đôi găng tay mà em tặng, anh chỉ dùng găng tay mà em đưa thôi.”
Anh không tiện trở mặt với Lâm Nghệ Vi ngay trong chương trình, hơn nữa Lâm Nghệ Vi cũng không nói gì thêm, nếu từ chối thì mất phong độ với lại cũng hơi thái quá, nhưng…
Tưởng Hạo bóp bóp mặt Thư Loan, cười nói: “Anh sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói rõ ràng với Lâm Nghệ Vi, em đừng nóng giận. Nha?”
Ai tức giận chứ?!
Có quan hệ gì tới tôi đâu!
Thư Loan cuống lên, giơ tay chụp lấy một cái gối ném về phía Tưởng Hạo.
“Cút ra ngoài!”
Đêm đó, Tưởng đại đội trưởng vẫn không thể tranh thủ phúc lợi được ngủ  ở trong phòng Thư Loan.
Vào ngày hôm sau, cũng không biết bệnh tình của Trương Vân Khê như thế nào, Tưởng Hạo cũng lo lắng sợ sẽ chuyển biến xấu, vì  vậy để Jonas đưa Trương Vân Khê đi đến bệnh viện trong thị trấn để khám thử xem sao. Trong cửa hàng ít đi hai người tay, Diệp Triều cùng Đường Tịch cũng không đi ra ngoài bán đồ ăn trên xe đẩy nữa, mà ở lại cửa hàng tập trung hỗ trợ nhau.
Ngoại trừ Thư Loan và Lâm Nghệ Vi, bây giờ những người còn lại cách vài ngày sẽ rút thăm đổi công việc mà mình phụ trách, hôm nay ngươi tới nhà bếp hỗ trợ chính là Bùi Huyên Huyên.
” Loan Loan.”
Diệp Triều đưa cho Thư Loan một tờ giấy nói: “Phiền phức đến rồi, có một khách quen đặt trước với chúng ta năm cái bánh gatô và một trăm cái bánh Muffin(*).”
(*) Bánh nướng xốp Muffin- chiếc bánh của đường phố nước Anh
Công thức cho bánh muffin bắt đầu xuất hiện trong các sách nấu ăn từ giữa thế kỷ 18 ở Anh và nổi tiếng từ đó. Đến thế kỷ 19, trên đường phố Anh vào lúc 6 giờ chiều, giờ uống trà quen thuộc của người dân xứ sương mù, thường xuất hiện những người bán muffin với những khay bánh trên đầu và một chiếc chuông để mời gọi những người khách.
Cái tên “muffin” trong tiếng Anh có nghĩa là một loại bánh mì có nhân trộn cùng với bột và có kích thước nhỏ. Tên này cũng có nguồn gốc từ chữ “moufflet” trong tiếng Pháp có nghĩa là bánh mì mềm hoặc “Muffe” trong tiếng Đức, có nghĩa là một loại bánh nhỏ. 

Bùi Huyên Huyên trợn to mắt.
“Một trăm?!”
Diệp Triều nói: “Đúng, người đó nói muốn mời khách đến nhà tham dự tiệc đứng, đồ ăn sẽ do chúng ta chịu trách nhiệm. Tôi tới đây là muốn hỏi xem có thể nhận hay không?”
Bùi Huyên Huyên nhíu mày nói: “Không được đâu, nếu nhận  Loan Loan sẽ vất vả hơn nhiều lắm. Thế nhưng… Nếu nhận danh sách đồ ăn này thì chúng ta sẽ tiến gần hơn đến mục tiêu …”
“Vì lẽ đó nên tôi mới tới hỏi ý kiến của Loan Loan.”
Thư Loan nói: “Nhận.”
Bùi Huyên Huyên không chắc chắn nói: “Thật sự có thể sao?”
“Tôi có thể đẩy nhanh tốc độ để hoàn thành công việc, cũng  có thể ngừng kinh doanh để làm đồ ăn theo danh sách này.”
Dù sao có sẵn danh sách đặt hàng cũng tốt hơn là mỗi ngày đều phải  ngóng trông chuyện làm ăn, dù sao người trước càng ổn định cùng bảo hiểm.
“Được!” Rõ ràng là Diệp Triều đang rất vui vẻ.
Bùi Huyên Huyên lập tức xoay người dồn thêm sức nhào nặn đống bột trên bàn, phấn khởi nói: “Vậy chúng ta phải cố gắng nhanh chóng làm xong công việc của ngày hôm nay.!”
“Loan Loan.”
Mấy người đang bề bộn, liền thấy Đường Tịch bước vào nhà bếp.
“Anh có thể đưa điện thoại di động của anh cho tôi mượn dùng một lúc không?”
Hôm trước điện thoại di động của Đường Tịch đã bị mất rồi, đi dạo một tối cũng không thấy ưng loại nào, vì vậy Đường Tịch định sau khi về nước thì mới mua lại, hiện tại cứ dùng của  Thư Loan trước đã.
Có lẽ là vì lượng công việc lớn nhất, nên trong quá trình ghi hình Thư Loan là người ít sử dụng đến điện thoại di động nhất, gần như không nhìn thấy cậu dùng điện thoại nói chuyện phiếm với ai, bởi vậy nên bình thường Đường Tịch hay dùng điện thoại của cậu.
Thư Loan lấy điện thoại di động trong túi ra đưa cho Đường Tịch.
“Cảm ơn anh nha.”
Hình như Đường Tịch có việc gấp, nhận lấy điện thoại di động liền đi vào phòng nghỉ lén lén lút lút nói chuyện  .
“Ai tôi nói này, Nghệ Vi!” Bùi Huyên Huyên ở một bên sốt ruột nói: “Cô cũng không phải người già nha! Đã vào lúc này rồi, nhanh nhanh đến giúp đỡ đi! Loan Loan cũng chỉ có hai bàn tay thôi!”
Lâm Nghệ Vi sững sờ, bàn tay hơi nắm lại.
Người phụ nữ  này…
Cô gái này không hiểu cách nhìn sắc mặt người khác, mỗi ngày đều đứng trước máy quay mà luôn nói những lời không nên nói.
Lâm Nghệ Vi nhớ tới bộ dạng quấn quít lấy Tưởng Hạo của Bùi Huyên Huyên.
Không phải là cô gái này cũng có tình ý với Tưởng Hạo  đấy chứ?
Nhà bếp rất lớn, Bùi Huyên Huyên đi vào nhà kho lấy bột mì, còn Thư Loan thì đang đứng thắng nước đường. Lâm Nghệ Vi xoay người nói với nhiếp ảnh gia của riêng mình: “Nhớ cắt đoạn này đi.”
Lần trước khi mọi người đến Nam Mĩ trải nghiệm công việc của bác sĩ tình nguyện, do bị hạn chế bởi những yếu tố hoàn cảnh và dụng cụ quay phim không đầy đủ, nên có một số chuyện sẽ không được ghi hình lại nên không nhìn ra đầu mối, vụ tráo túi thuốc cũng là vậy, chính vì thế Trình Tu Hảo mới thành công trong việc hãm hại Thư Loan.
Nhưng bây giờ ở đây, bất kỳ một hành động  mờ ám nào dù là nhỏ nhất hay nét mặt đều không trốn tránh được ống kính máy quay, mấy ngày nay Lâm Nghệ Vi không làm việc gì, nhưng khán giả vẫn không phát hiện ra là vì tất cả những cảnh quay đã được cắt ghép và biên tập lại cho thật  hoàn mỹ. Mặc dù có số ít khán giả xem thật cẩn thận và có hoài nghi, nhưng sẽ bị nhấn chìm bởi lực lượng fan khổng lồ và đội thủy quân do kim chủ của Lâm Nghệ Vi.
Cha của Lâm Nghệ Vi là Tổng giám đốc của Tập đoàn giải trí Lâm thị, cắt đi một vài clip ngắn chỉ là một việc rất đơn giản. Lâm thị có mối quan hệ tốt với người dẫn chương trình này, hơn nữa còn có quan hệ thân cận với Chung thị — cũng chính là công ty mà mấy người  Thư Loan đang làm việc.
Lâm Nghệ Vi liếc nhìn mấy cốt bánh gato được sắp xếp ở trên bàn, nhanh chóng lấy ra mấy quả ớt nhỏ rồi nhét từ dưới đáy vào.
Sau khi Bùi Huyên Huyên trở lại, quả nhiên không hề phòng bị lấy bánh gato cho vào lò vi sóng để hâm nóng.
“Tít!”
Hâm nóng bánh gato không cần thời gian quá lâu, Lâm Nghệ Vi nói với Bùi Huyên Huyên chuẩn bị bước ra ngoài: “Bánh gato được rồi.”
Đứng ở một bên Thư Loan lại nói xen vào: “Để tôi lấy ra cho.”
Lâm Nghệ Vi sững sờ.
Khoan đã…!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.