Giang Diệu mỉm cười, cũng không quá quan tâm chuyện này.
Dù sao cũng như nàng nói, đời trước Lục Lưu không cưới vợ, cũng coi là một chuyện tốt.Nếu không phải vậy lúc trước nàng cũng sẽ không nhanh như thế đã đồng ý cùng hắn thành thân. Sống lại một lần,nếu kiếp trước Lục Lưu có thê tử ân ái,chắc chắn nàng không cho phép chính mình động tâm, mặc dù thậtsự ở cùng Lục Lưu, sợ trong lòng nàng cũng sẽ để ý đến chuyện này —— luôn cảm thấy là mình đoạt nhân duyên của người khác.
Bởi vậy, Giang Diệu có chút hối hận, tự mình đã nói ra sự tình của nàng và Lục Hành Chu đời trước.
Đến tột cùng chuyện tốt vẫn là chuyện xấu...
Nhưng nhìn thái độ của Lục Lưu lúc này, Giang Diệu vẫn cảm thấy nói cho hắn cũng không sai, nàng không cần giấu giếm với hắn.
Nàng lẩm bẩm nói: "Khi đó ta và chàng cũng chưa từng nói chuyện, chànglàm sao có khả năng yêuthích ta đây?"
Nàng thừa nhận đời này Lục Lưu cho nàng cảm giác không giống hồi trước. Nhưng đời trước Lục Lưu, chưa bao giờ dùng ánh mắt ôn nhu đó nhìn nàng... Đối với nàng mà nói, hắn chỉ là một đại nhân vật mà nhóm người trong lúc trà dư tửu hậu nhàn rỗi thích bàn luận tới,mà nàng cũng chỉ yên lặng ngồi ở mộtbên,yên tĩnh nghe những tin đồn này. Ngẫu nhiên cùng Lục Hành Chu ở bên nhau,lúc xa xa nhìn thấy hắn đi qua,cũng chỉ nhìn thêm có một chút, sau đó tự nhủ: Nhìn xem, vị này chính Tuyên Vương lòng dạ độc ác đấy.
nói ra chuyện này,nhất thời Giang Diệu cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Lại nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn cũng có thêm mấy phần sức lực. Lập tức mở miệng nói: "hiện tại chuyện gì ta cũng đều nói cho chàng,không còn bí mật gì, không cầu những việc khác, chỉ muốn cùng chàng cẩn thận sống tốt. Lục Lưu, hiện tại trong lòng ta chỉ có chàng, chàng không cần hoài nghi giữa ta và Lục Hành Chu có cái gì. Về phương diện hành động, ta sẽ từ từ thay đổi, trước đây làm cái gì không tốt, ta cũng sẽ cố gắng học tập... Ta sẽ làm một thê tử hợp lệ."
Nàng hiểu rõ Lục Lưu quan tâm nàng, biếtnàng tuổi còn nhỏ, sẽ nhân nhượng nàng nhiều hơn mộtchút.Nhưng nàng không thể ỷ lại vào việc hắn nhường nhịn mà chỉ hưởng thụ hắn đối tốt với mình.Có một số việc,hắn không nói nhưng nàng vẫn phải làm.Nếu cứ tiếp tục như vậy,mấy năm sau,tình cảm mãnh liệt của nàng và Lục Lưu không còn,hắn lại nhớ tới nàng lúc này,sẽ chỉ nghĩ nàng thị sủng mà kiêu. Nàng cũng muốn cố gắng biểu hiện bản thân ở trước mặt của hắn.
Nhưng là ——
Nàng đã nói nhiều như vậy nhưng Lục Lưu cũng không nói lời nào.
Giang Diệu mím môi, mắt to nhìn hắn, chờ phản ứng của hắn.
Lục Lưu nhấc tay vỗ vỗ mặt nàng, có thể nghe nàng nói ra những lời ấy, cũng kinh ngạc và ấm lòng. Lập tức nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng hôn một hồi ở môi nàng,cũng không nói nàng không cần thay đổi, hắn sẽ vẫn bao dung nàng, giọng điệu ôn hòa nói: "Được."
Giang Diệu mỉm cười, gắt gao ôm cổ của hắn, dịch thân thể của mình lại gần,giống như mèo con cọ cọ mấy lần. Hành động theo bản năng của nàng nhất thời khiến hô hấp của nam nhân trở nên dồn dập,nắm lấy cánh tay của nàng,thuận thế áp nàng ở dưới thân..
Rừng cây yên tĩnh,từng phiến lá khô vàng óng dồn dập rơi xuống, dầy lên một tầng, vốn rất có tình thú. Nhưng Giang Diệu thực sự không có tâm tư, nhíu mày liền "Ai da" kêu một tiếng. Lục Lưu đang hôn một bên mặt mềm mại,nghe âm thanh của nàng liền nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua,lập tức đỡ người dậy,lật mình làm cho nàng nằm nhoài lên đùi của hắn.
Còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy giữa hai chân có gió lạnh thổi vào.
Giang Diệu nhất thời xấu hổ đến lợi hại, tuy đã quên thâm mật với hắn, nhưng đây là ở bên ngoài, khó tránh khỏi cảm thấy thẹn thùng, vội vàng chống hai tay muốn ngồi dậy. Lục Lưu giống như Giang Diệu trong ngày thường trêu đùa nhi tử mập,vỗ nhẹ một cái vào đầu của nàng, khiến cho nàng lại nằm xuống, sau đó cẩn thận từng chút một mở tiết khố của nàng ra liếc nhìn, thấy hai bánh màn thầu màu trắng kia còn sưng đỏ hơn tối hôm qua hắn thấy,nhớ vừa rồi bất cẩn,một đường cưỡi ngựa,người trong ngực nhịn đau không nói tiếng nào, Lục Lưu nhất thời liền tự trách.
Giang Diệu đỏ mặt không dám động, đến khi cảm giác được hắn hôn nàng một lúc, mới ngượng ngùng nói: "Lục Lưu..."
Cuối cùng cũng không làm cái gì, chỉ sửa sang lại quần áo của nàng,sau đó từ trên mặt đất đỡ nàng dậy.
Lục Lưu giơ tay phủi váy nàng một cái, sau đó xoay người đưa lưng về phía nàng, đầu gối hơi khụy xuống.
Giang Diệu sững sờ nhìn hắn, phản ứng lại, liền cười khanh khách nhảy lên trên lưng của hắn, từ phía sau ôm chặt lấy cổ hắn. Giang Diệu nghiêng đầu nhìn hắn,giống như nhìn thế nào cũng không đủ,sau đó ánh mắt nhìn xuống,thấy nơi vạt áo hơi mở rộng của hắn,ánh mắt sáng lên,giơ tay lấy bùa bình an từ trong lồng ngực của hắn ra.
Chính là bùa hôm qua nàng cầu được.
Giang Diệu nở nụ cười.
Hôm qua nàng vốn muốn mượn tay của nhi tử mập đưa bùa hộ mệnh này cho Lục Lưu, không ngờ nhi tử mập lại chiếm túi tiền riêng này cho bản thân hắn,nhét vào trong ngực của hắn.Sau đó lúc nàng nghĩ muốn đi hỏi nhi tử mập,mới phát hiện bùa bình an trong lồng ngực hắn đã không còn.
Nàng cho rằng đã làm mất rồi, ở trong phòng tìm một hồi lâu, đều không tìm đươc, hóa ra...
Tuy nhi tử mập của nàng còn nhỏ nhưng cũng không phải dễ bị lừa gạt,muốn lấy đồ từ trong tay hắn,nào phải chuyện dễ dàng?
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Giang Diệu không nhịn được cười ra tiếng, lại nghe nam nhân giả vờ hờ hững nói một câu: "không phải nói cho ta sao?"
Nàng cho hắn mặt mũi, một lần nữa thả bùa bình an vào trong ngực của hắn, chăm chú ôm cổ hắn, mặt sát mặt nói: "Hừm, tất nhiên là ta cầu cho phu quân của ta."
Đôi tiểu phu thê xem như hòa hảo rồi, do tối hôm qua Giang Diệu bị Lục Lưu lăn lộn quá sức, hai tối tiếp theo cũng chỉ nghỉ ngơi không hề làm gì cả. Còn nàng thẳng thắn kể chuyện hoàng đường kiếp trước kiếp này, Lục Lưu cũng không hỏi nhiều. Nếu không phải trong lúc vô tình nàng nhắc tới Lục Hành Chu, Lục Lưu liền nhất thời thay đổi mặt, nàng còn tưởng rằng hắn vốn không tin nàng đấy.
Nghỉ ngơi hai ngày,thân thể Giang Diệu tất nhiên gần như khỏi hẳn, nghĩ ngày mai Lục Lưu sẽ đi xa, người còn chưa rời đi, nàng đã thấy nhớ nhung rồi.
một ngày trước khi Lục Lưu rời khỏi Vọng Thành, trong cung đưa thiệp mời tới,ý là Lục Lưu và thê tử tiến cung dự tiệc.
Giang Diệu trang điểm thoải mái hào phóng liền theo Lục Lưu tiến cung.
Lúc này yến hội trong cung đúng như gia yến.Đến khi vào chỗ ngồi,chỉ có mấy người Cảnh Huệ đế, Hoắc Tuyền, còn có trưởng công chúa. Cảnh Huệ đế cố ý căn dặn muốn Lục Lưu dẫn theo tiểu Thế tử, lúc này thấy tiểu nam hài trắng mập mềm mại, Cảnh Huệ đế liền có hứng thú, ôm tiểu tử này vào trong ngực, gương mặt ôn hòa trêu đùa.
Tiểu Thái tử vừa mới học đi, mặc một thân tiểu bào màu vàng phớt đỏ,chân ngắn chạy đến bên phụ hoàng, nhìn tiểu tử trong lồng ngực phụ hoàng, trợn to hai mắt, hoan hô nói: "Đệ... Đệ đệ..."
Cảnh Huệ đế nhìn oa nhi béo ị trong lồng ngực, lại cúi đầu liếc mắt nhìn nhi tử của mình, dặn dò với tiểu Thái tử: " Thần nhi đây là tiểu đường đệ, ngày sau Thần nhi phải cố gắng bảo vệ Triệt nhi."
Tiểu Thái tử một mặt hồ đồ, nhưng giống như nghe hiểu Cảnh Huệ đế, nắm tay tiểu đường đệ, mặt đỏ bừng bừng vui vẻ nói: "Bảo vệ!"
Nhìn nhi tử ngoan ngoãn hoạt bát của mình, Cảnh Huệ đế có chút hoảng hốt.
Vị đường ca này của hắn, bảo vệ hắn nhiều năm như vậy, ngày sau sẽ do nhi tử của hắn trả lại, cũng coi như là một chuyện tốt. Lại một lần nữa nhìn tiểu tử hoạt bát a a a a trong lồng ngực, Cảnh Huệ đế cũng không nhịn được lộ ra nụ cười. Cảnh Huệ đế rất yêu thích tiểu chất nhi này, đến lúc khai tiệc, mới đưa trả tiểu tử.
Dùng xong tiệc, Cảnh Huệ đế và trưởng công chúa cùng Lục Lưu ba người có lời muốn nói, bên này Hoắc Tuyền liền lôi kéo Giang Diệu đi tới Khôn Hòa cung nói chuyện.
Hoắc Tuyền nói: "Muội và Tuyên Vương Cương trở lại Vọng Thành chưa lâu, lại muốn tách ra, ta thực không đành lòng. Lúc trước ta đã từng khuyên hoàng thượng mấy lần, nhưng chuyện hắn quyết định, ta cũng không khuyên nổi hắn..."
Nàng bất công cho hảo tỷ muội Giang Diệu này, nhìn nàng cùng Tuyên Vương khỏe mạnh, ân ái ngọt ngào khiến người ta rất hâm mộ, tất nhiên không muốn Tuyên Vương mạo hiểm. Nhưng nàng đã nóimấy lần với Cảnh Huệ đế,nhưng hắn lại thay đổi thái độ ôn hòa ngày xưa,sắc mặt lạnh lùng,không để cho nàng quan tâm việc này.Dù không hiểu chuyện,cũng biết chính mình có chút chọc giận hắn...
Khi đó Hoắc Tuyền đã nghĩ: Thường ngày là người ôn nhu săn sóc,nhưng thân phận chung quy khônggiống nhau. hắn là đế vương,việc của triều đình,sao nàng có thể chi phối?
Giang Diệu biết Hoắc Tuyền che chở nàng, trong lòng cũng cảm động, mỉm cười nói: "Ta hiểu rõ. Tuyền tỷ tỷ không nên tự trách. Hơn nữa chuyện này trong lòng Vương gia cũng đồng ý..." nói xong liền rũ mắt, thành thật nói, "nói thật, lúc trước ta cũng có tư tâm, nghĩ vì sao là Lục Lưu mà không phải người khác. Nhưng mấy ngày nay, liền nghĩ rõ ràng. Lục Lưu không phải là nam tử có thể thành thật trải qua tháng ngày bình thường cùng ta,dù không có việc như thế này,cũng sẽ còn có việc mạo hiểm khác,ta gả cho hắn,liền phải làm hiểu rõ những việc này. "
Hoắc Tuyền không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, sau đó mỉm cười, nói: "Ta vốn nghĩ trong lòng muội không thoải mái, muốn khuyên nhủ muội, không ngờ muội còn nghĩ thông suốt hơn ta, là ta lo xa rồi."
Giang Diệu thấy nàng đối với mình thẳng thắn trực tiếp, liền nhớ tới lời nói ngày trước của trưởng công chúa, nhỏ giọng hỏi: "Tuyền tỷ tỷ, tỷ và hoàng thượng... Rốt cuộc tỷ nghĩ như thế nào?"
Tuy lúc trước Cảnh Huệ đế và Vệ Bảo Linh tình cảm thanh mai trúc mã sâu đậm, nhưng nếu thật sự nóiđến, Cảnh Huệ đế cũng không làm sai cái gì.
Khi đó Cảnh Huệ đế cũng chưa thích Hoắc Tuyền, nên trong lòng có cô nương khác, cũng là bình thường, huống chi lại là tiểu biểu muội thanh mai trúc mã. Bây giờ Vệ Bảo Linh đã gả cho Phùng Ngọc Tuyền, tháng ngày trải qua không hề tốt đẹp, nhưng Cảnh Huệ đế cũng không lén lút đi gặp nàng ta. Còn hậu cung này... Nàng biết đúng là có thêm vài phi tần, nhưng là đế vương lại chỉ độc sủng mộtngười, là chuyện không thể nào. Tuy rằng đặt trên người mình, Giang Diệu cố gắng cũng không thể rộng rãi được như thế, nhưng thật có gặp gỡ, mặc dù trong lòng khó chịu, cũng chỉ có thể thanh thản ổn định trải qua tháng ngày...
Đạo lý này, nàng đều hiểu. Hoắc Tuyền thông tuệ như vậy, chắc chắn cũng hiểu rõ.
Hoắc Tuyền chậm rãi thu lại nụ cười, nói: "Ta biết hắn tốt với ta, cũng hiểu rõ đời này hắn sẽ khôngnghĩ tới, nhưng Diệu Diệu, ta không nảy sinh tình yêu nam nữ đối với hắn, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt... Bây giờ ta có thể làm chính là làm một Hoàng hậu tốt."
Giang Diệu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý. Chuyện tình cảm cũng là thuận theo tự nhiên,khôngphải cứ một bên si tình, là nhất định sẽ được đáp lại.Hoắc Tuyền cũng thông minh, nàng(GD) hiểu đạo lý, nàng (HT) chắc chắn cũng hiểu.
Giang Diệu không nói thêm nữa, hai người hiếm khi tụ lại một chỗ, bây giờ đã làm mẫu thân, tất nhiên ba câu sẽ nói đến nhi tử.
Hoắc Tuyền nói: "Vừa rồi hoàng thượng nói những lời kia, ta cũng tán thành. Lúc trước đều là Tuyên Vương chăm sóc, giúp đỡ hoàng thượng, bây giờ Thần nhi lớn tuổi hơn Triệt nhi, ngày sau sẽ giống như thân ca ca bảo vệ hắn, cũng coi như báo đáp ân tình của Tuyên Vương."
Giang Diệu mỉm cười, nghĩ đến tiểu Thái tử thiện lương thông tuệ kia, đúng là cũng khiến người yêuthích. Nàng chỉ mong nhi tử bình an lớn lên là được,nhưng thân phận nhi tử như vậy,không thể cắt đứt được quan hệ với hoàng thất,cũng nên thuanaj theo tự nhiên.
Nghe ba người Cảnh Huệ đế đã bàn luận xong sự tình, Hoắc Tuyền liền tự mình tiễn Giang Diệu ra cửa điện.
đi tới bên ngoài, đã thấy rất xa, Lục Lưu đang nói chuyện với trưởng công chúa. Nhìn bộ dáng trưởng công chúa đỏ hồng hai mắt, Giang Diệu cũng kinh ngạc, ở trong ấn tượng của nàng, tính tình trưởng công chúa thẳng thắn như nam nhi, xưa nay chảy máu không rơi lệ, có người nói lúc sinh sản cũng trấn định hơn nhiều so với phụ nhân bình thường khác,dễ dàng sinh ra nhi tử mập mạp,nhưng bây giờ...
Dù Giang Diệu có ngốc, cũng hiểu rõ là vị việc của Lục Lưu,khiến trưởng công chúa và Cảnh Huệ đế huyên náo không vui.
Đợi Lục Lưu nhìn trưởng công chúa rời đi, Giang Diệu mới đi tới, tự nhiên nắm chặt tay hắn , yên lặng, không hỏi việc của trưởng công chúa.
một đêm này,sáng mai Lục Lưu liền xuất phát,tâm trạng Giang Diệu cũng có chút nặng nề.Nhưng đến cùng vẫn cười hầu hạ hắn tới tịnh phòng rửa tay,sau lại cùng hắn triền miên một phen ở trên giường.
Do thê tử đặc biệt nhiệt tình, sức mạnh Lục Lưu so với thường ngày cũng mạnh hơn chút, ôm kiều thê ôn hương nhuyễn ngọc trong lồng ngực, nghĩ tới ngày mai sẽ tách ra, trong lòng Lục Lưu cũng khôngnỡ. hiện nay thấy nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, không nhắc tới một lời, chỉ toàn lực nghênh hợp,không giống như ngày thường xấu hổ,đều nhất nhất thuận theo... Rốt cuộc Lục Lưu cũng khôngđành lòng, ôm nàng từ dưới thân lên,nhìn khuôn mặt đỏ ửng đầy nước mắt của nàng,khàn giọng nói : "Diệu Diệu, đừng khóc."
Có thể cùng nàng làm chuyện thân mật nhất, đã đủ rồi, hắn không cần người đặt trên đầu quả tim này của hắn làm gì khác.
Giang Diệu mím miệng, thở dốc, biết hắn còn chưa thỏa mãn, nhưng hắn ôm nàng như vậy, nàng có chút không chịu được nữa. Hơi thở Giang Diệu dồn dập, gắt gao ôm lấy nam nhân,giọng nói run rẩy: "Chàng đông ý với ta, phải bình an trở về."
Lục Lưu hôn lên tóc mai của nàng, rất nhanh liền đồng ý. Tiếng nói mang theo một chút trầm thấp, nói: "Ta đồng ý với nàng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]