Đến cuối tháng bảy, ở Vọng Thành, Cảnh Huệ đế đã ra ý chỉ, phải gọi Lục Lưu trở về Vọng Thành.
Như lúc trước Lục Lưu đã bàn với Cảnh Huệ đế, Lục Lưu sẽ ở Dân Châu ít nhất trên hai năm. Đợi qua hai năm,khi Cảnh Huệ đế ở trong triều đã có lực uy hiếp nhất định, lúc đó sẽ gọi Lục Lưu trở về. Lúc này Cảnh Huệ đế đột nhiên hạ chỉ, không còn giống như ngày xưa,mọi chuyện đều phải dò hỏi vị đường ca quen thuộc Lục Lưu này, mà trực tiếp tự mình ra quyết định.
Cảnh Huệ đế có chủ kiến, là điều Lục Lưu hi vọng nhìn thấy. Nhưng trong lòng Giang Diệu che chở Lục Lưu, cũng có chút bất mãn với an bài của Cảnh Huệ đế.
Luôn cảm thấy,giống như là tiểu hài tử giận dỗi với Lục Lưu.
Nhưng Lục Lưu ở Dân Châu cách xa Vọng Thành, làm sao lại trêu chọc đến hắn?
Chính Giang Diệu cũng nhận ra điều đó, với hiểu biết của Lục Lưu đối với Cảnh Huệ đế làm sao lại không hiểu? trên mặt chỉ hờ hững, đùa với nhi tử mập mới được một trăm ngày, nói với thê tử: "khôngcần lo lắng." Đối với Lục Lưu,Cảnh Huệ đế vẫn là hoàng tử thẳng thắn đơn thuần lúc trước,được bào tỷ che chở,chỉ là tính khí tiểu hài tử náo loạn.
Giang Diệu lầm bầm vài câu, cũng không nói gì.
Nàng biết Lục Lưu đối xử với Cảnh Huệ đế như thân huynh đệ, Cảnh Huệ đế cùng trưởng công chúa, là người hiếm thấy mà hắn thân cận từ lúc nhỏ, hắn nhìn như vô tình, nhưng lại là một người coi trọng tình cảm, nếu không phải như vậy, lúc trước hắn cũng không toàn lực trợ giúp Cảnh Huệ đế. Giang Diệu cũng cảm kích hai người bọn họ, khiến bên người Lục Lưu vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-the-tu-bao-boi/2583275/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.