một hồi đánh nhau kịch liệt, Giang Diệu mệt đến mức chân tay không có lực. Nếu không phải Lục Lưu nhớ nàng đang mang thai, sợ là sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy... Đúng là họa từ miệng nàng mà ra.
Giang Diệu ảo não không thôi, khuôn mặt nhỏ hồng dựa ở ngực của nam nhân, có chút nghi ngờ mấy ngày nay có phải hắn giả vờ suy yếu không, mọi việc đều muốn nàng ở bên hầu hạ, hầu hạ hắn đi vào tịnh phòng, rồi cả việc cầm "tiểu Lục Lưu" nàng cũng làm, vậy mà còn không thành thật. Nhưng việc xấu hổ này, Giang Diệu cũng dần quen rồi —— cứ coi như cầm ấm nước dội hoa là được.
Đến tết Nguyên Tiêu,giống như lúc trước Lục Lưu đã nói, cùng thê tử đi xem hoa đăng.
Nam tử bệnh nặng mới khỏi,có thêm mấy phần ôn nhu săn sóc,nhìn cũng bình dị gần gũi hơn so với ngày thường.cô nương ở Dân Châu giống như Đường anh , hoạt bát thẳng thắn, ở chợ đêm phồn hoa náo nhiệt,có nhiều tiểu cô nương trẻ đẹp nhìn về Lục Lưu,nhưng nhiều lắm cũng chỉ nhìn vài lần.Đợi thấy rõ vị nam tử này cẩn thận từng chút một khác thường che chở tiểu phụ nhân trẻ tuổi bên cạnh,mà tiểu phụ nhân này ăn mặc kín mít,chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc,liền cảm thấy mặc cảm tự ti---chỉ có nữ tử xinh đẹp như vậy,đứng bên cạnh vị công tử này mới xứng đôi. Giang Diệu nghiêng đầu nhìn Lục Lưu.
Thấy hắn tuấn tú lịch sự tao nhã, mặc bộ cẩm bào thật phong lưu phóng khoáng. Nhưng nàng thì lại không trang điểm. Giang Diệu có chút hối hận vì hôm nay không trang điểm một chút. Tuy nhiều cônương nhìn Lục Lưu, nhưng mắt hắn trước sau chỉ nhìn thẳng, giống như lúc ở Lạc thành, là người quân tử. Nên trong lòng Giang Diệu cũng dễ chịu hơn.
Phu quân tốt như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-the-tu-bao-boi/2583243/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.