Giang Diệu không nhịn được cong môi, tâm trạng lo lắng cả ngày rốt cục hạ xuống.
Lập tức đi tới, từ đằng sau ôm lấy eo hắn, gò má áp sát vào lưng của hắn. Nàng cọ mấy lần, nhỏ giọng nói: "Ta nghĩ chàng sẽ tức giận..." Lục Lưu cũng không phải là người không hiểu lễ nghi, dù sao ở trước mặt cha mẹ nàng, là người khiêm tốn có lễ, khiến người ta yêu thích. Nếu không phải Tống lão phu nhân có oán hận với hắn, Lục Lưu sao lại không dẫn nàng đến Tống phủ. Nhưng còn nàng? Lại tự đi tới.
Từ nhỏ tới lớn nàng chưa thấy ai vô lý như Tống lão phu nhân.
Lục Lưu có tức giận, cúi đầu nhìn hai tay nhỏ ôm ở eo hắn, theo bản năng nắm chặt, lúc này mới xoay người nhìn thê tử, nói: "Chịu uất ức?" Giống như nếu nàng gật đầu, hắn liền đi xé xác người kia.
hắn không hỏi nàng vì sao lúc trước không nói cho hắn biết, nhưng đầu tiên hắn lo lắng nàng bị người ta ăn hiếp. Giang Diệu càng phát hiện hắn rất thương nàng, càng không muốn nói để hắn an tâm, Lục Lưu nhìn vẻ mặt của nàng, lại nghĩ đến cách làm người của Tống lão phu nhân, làm sao có thể cho nàng sắc mặt tốt?
Giang Diệu nói: "Thái độ có chút lạnh nhạt, nhưng cũng còn tốt, chỉ là... Ta không cho người khác nóichàng không đúng." Nàng chịu ấm ức cũng được, nhưng không cho phép người bên ngoài nói xấu Lục Lưu dù chỉ nửa câu.
Lục Lưu làm sao không biết vị ngoại tổ mẫu này của mình hung hăng như thế nào? Cũng hiểu rõ ở trước mặt thê tử sẽ nói ra những lời căm hận hắn. hắn cũng đã từng nghe, nay biết thê tử đi tới Tống phủ, hắn biết lão phu nhân kia chắc chắn sẽ không cho thê tử sắc mặt tốt, khẳng định nàng cũng chịu nhiều oan ức. Lục Lưu cầm tay nàng, nói: "Ta đi một lát sẽ trở lại..."
Giang Diệu không chịu. Nàng nói: "Chàng đừng đi . Ta cũng không ngốc, sẽ không mặc kệ bà ta tùy ý nói lung tung. Thái độ bà ta không tốt, ta cũng không cho bà ta sắc mặt tốt. Hôm qua ta nhận được thiếp mời, vốn định nói với chàng, không ngờ quên..." Nhìn thái độ Tống lão phu nhân, mới hiểu rõ vì sao Lục Lưu chưa bao giờ nhắc tới Tống gia.
Lục Lưu nói: "thật không có chuyện gì?"
Vẫn chưa yên tâm.
Giang Diệu nhoẻn miệng cười, ngẩng đầu nhìn hắn: "Nếu ta chịu uất ức, tất nhiên sẽ nói cho chàng biết, để chàng còn thương ta, còn giúp ta hả giận. Hôm nay đúng là không có chuyện gì, chàng là một đại nam nhân, cũng không tiện cùng phụ nhân tính toán." Nàng giơ tay sờ mặt hắn. Từ phản ứng của hắncó thể nhìn ra quan hệ của hắn cùng Tống gia rất lạnh nhạt, thậm chí Tống lão phu nhân kia cũng không coi hắn là ngoại tôn,mà coi hắn là kẻ thù. Nàng từ nhỏ đã thấy cha mẹ ân ái, trong hoàn cảnh nhìn người nhà thân thiết, tất nhiên cũng sẽ cảm thấy giống như nàng,nhưng trên đời này không phải tất cả ngoại tổ mẫu đều là người hòa ái hiền lành.
Thấy lông mày hắn vẫn nhíu chặt, nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn hơn nhiều. âm thanh của nàng yếu ớt nói: "Chúng ta không nói chuyện này, đêm nay chàng đi theo ta, được không?"
Lục Lưu tất nhiên nói được.
Sau khi động viên thê tử, liền đi dặn dò Lục Hà, để ý động tĩnh của Tống phủ. Dùng xong bữa tối, Lục Lưu tới thư phòng ngồi một lát, Lục Hà đi vào bẩm báo việc hôm nay: "... Hôm nay Vương phi đi tới Tống phủ, Tống Nhị cô nương đối với Vương phi khách khí, những người còn lại cũng coi như cung kính, chỉ Tống lão phu nhân có chút bất mãn, ở trước mặt Vương phi nói ... nói Vương gia vài câu. Vương phi tất nhiên là che chở Vương gia, lập tức trở mặt tại chỗ, nói Tống lão phu nhân vài câu, liền rời đi . Vương phi vừa đi, Tống lão phu nhân kia liền bị tức đến ngất đi, lúc này Tống phủ đang mời đại phu xem bệnh cho Tống lão phu nhân, có lẽ sẽ ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, không thể tiếp tục nổi giận."
Lục Lưu lẳng lặng nghe, đúng là như thê tử đã nói. Nàng cũng không giấu hắn việc gì. Vầng trán nam nhân giãn ra, hôm nay nếu nàng không ngăn, để hắn đi tới Tống phủ nhìn thấy lão phu nhân, chắc thậtsự sẽ khiến bà ta tức chết.
Lục Lưu không nhìn Lục Hà, nói: "Bản vương biết rồi, ngươi đi ra đi."
Lục Hà hành lễ lui ra.
Sau mấy ngày, giống như Lục Lưu đã nói, hầu hết thời gian đều ở phủ cùng nàng. Giang Diệu tất nhiên hài lòng, ngày thứ nhất cùng Lục Lưu đi du hồ vui đùa, ngày thứ hai đi tới núi Cửu Nguy bái phật. Ngày thứ ba, Giang Diệu nghe nha hoàn đi vào bẩm báo, nói bên ngoài có Tống tiểu thư muốn gặp.
Nghĩ đến chính là Tống Yên.
Ngày ấy Giang Diệu tức giận ở Tống phủ, nhưng ấn tượng với Tống Yên này lại rất tốt, lúc này liền để nha hoàn đón nàng đi vào.
Tống Yên thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, giống như các cô nương Dân Châu có một làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo kế thừa của người nhà họ Tống, là nữ tử thanh xuân có dung mạo xuất sắc. đi vào tòa nhà, theo bản năng Tống Yên nhìn một lát, cảm thấy tòa nhà này trang trí ấm áp nhã nhặn, chắc chắn chủ nhân tòa nhà này đã bỏ ra rất nhiều công sức. Đến phòng khách, đã thấy Tuyên Vương phi kia ngồi ở thượng vị, còn nhỏ tuổi, nhưng đã có một khí thế quý khí đoan trang.
Nhớ tới việc ngày ấy, Tống Yên muốn tiến lên hành lễ.
Giang Diệu cười với nàng, nói: "A Yên sao lại làm như xa lạ với ta, lần trước chúng ta không phải nóichuyện rất tốt sao?" Nàng đứng dậy kéo nàng ngồi bên cạnh mình, "Tới đây, chúng ta ngồi nói chuyện."
Tống Yên có chút xấu hổ, nhưng thấy vị biểu tẩu này đúng là không hề tức giận, nụ cười trên mặt cũng xuất phát từ nội tâm, liền thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hôm nay muội đến, chính là muốn tới thăm biểu tẩu. sự việc ngày ấy... Tổ mẫu muội xưa nay hiếu thắng, trong phủ từ trên xuống dưới ai cũng sợ bà, ngay cả cha muội cũng sợ bà từ nhỏ, tổ mẫu tuy thương muội nhưng có lúc muội nhìn thấy bóng dáng của bà, cũng có mấy phần sợ hãi. không ngờ ngày ấy, tổ mẫu lại thất thố như vậy... Biểu tẩu, tẩu bị uất ức, muội thấy cũng có cảm giác rất khó chịu."
Hiếm thấy Tống gia lại có người hiểu rõ lý lẽ như thế, Giang Diệu nói: "Là ta không hiểu rõ tình hình, coi như là ngã một lần khôn hơn."
Tống Yên gật đầu, nói: "Ngày ấy sau khi biểu tẩu rời đi, tổ mẫu bị té xỉu. A... Đại phu nói, máu xông lên não, nên bị choáng váng ngất xỉu..."
nói đơn giản, chính là Tống lão phu nhân bị nàng làm cho tức đến ngất đi .
Giang Diệu sửng sốt. Tống lão phu nhân kia cũng coi như có khí thế, trung khí mười phần, còn tưởng rằng là người rất mạnh mẽ, hóa ra là con cọp giấy, mới nói vài câu đã bị tức đến hôn mê. Giang Diệu biết rõ chọc tức người đến ngất đi cũng không tử tế, nhưng nếu Tống Yên không đến trò chuyện với nàng, nghĩ đến Tống lão phu nhân kia cũng không có gì đáng ngại, trong đầu liền sinh ra một chút cảm giác khoan khoái. Nàng tiếp tục không tử tế mỉm cười nói: "Vậy hôm nay muội đến tìm ta, là muốn giúp tổ mẫu muội lấy lại công bằng?"
Tống Yên vội vàng lắc đầu, nói: "không phải. Muội biết Tổ mẫu có thành kiến rất sâu đối với biểu ca, kỳ thực có một số việc, muội biết cũng không biết rõ. Chỉ biết tổ mẫu rất yêu thương tiểu cô cô. Năm đó Tuyên Vương tiền nhiệm chết, tiểu cô cô liền tự nhiên phát điên, tổ mẫu thương bà, liền tới Tuyên Vương phủ đưa bà trở về. Có người nói khi đó tiểu cô cô đã là một người tàn tật. Tổ mẫu đưa bà về về Dân Châu chăm sóc một quãng thời gian, giúp tiểu cô cô chữa trị, cũng đã có đoạn thời gian khôi phục thần trí. Nhưng ai có thể ngờ, sau đó bà lại tự sát. Tổ mẫu rất thương tâm, vì thế bệnh nặng một thời gian..." Nàng dừng một chút, cảm giác mình nói những câu này có chút không thích hợp, nhưng đã nóira, cũng chỉ có thể tiếp tục nói, "Biểu tẩu, muội nói với tẩu những việc này, kỳ thực tổ mẫu cũng bởi vì quá yêu thương tiểu cô cô, mới tức giận đến trên người biểu ca."
Giang Diệu suy nghĩ chốc lát, khẽ gật đầu, nói: "Ta hiểu." Nàng hiểu rõ lão phu nhân yêu thương nữ nhi, nhưng không đồng ý cách làm của bà. Dù sao nàng cũng không ưa Tống Vân Dao. Vì thế nói, "Ta biết muội lo lắng điều gì. Việc này Vương gia không để ở trong lòng, nếu thật sự muốn tính toán, thìtrước đây đã không bỏ qua cho Tống gia."
Tống Yên đúng là không nghĩ tới việc này, chỉ muốn tới chỗ này thăm dò một chút, xem Tuyên Vương có muốn động tới Tống gia không.
Đúng vậy. Tống Yên than thở: "Biểu tẩu nói có lý."
Giang Diệu hiểu rõ ,trước đây Lục Lưu quyền khuynh triều chính, nếu thật sự muốn đối nghịch cùng lão phu nhân, làm sao có thể cho phép bà nhảy nhót đến bây giờ? Lục Lưu không phải là người thiện lương rộng lượng, không động tới Tống gia, chỉ là do nể tình mẫu thân của hắn. hắn có hồ đồ, cũng sẽ khôngđể cho mẫu thân của mình phải khó xử.
đang nói, Lục Lưu đã tới đây.
Giang Diệu cùng Tống Yên đứng dậy.
Tống Yên liếc nhìn vị biểu ca tuấn mỹ ít nói ở trước mặt, hôm nay hắn mặc một bộ áo cẩm bào màu xanh sẫm thêu hoa văn mây, chi lan ngọc thụ, chỉ đứng đó như thế cũng thật là đẹp mắt, nhưng biết được thân phận của hắn, nhất thời cũng không cảm giác kinh diễm giống như ngày ấy ở Lạc thành, chỉ cảm thấy nam tử như thế này, được đồn đại là Diêm Vương lãnh khốc vô tình,ở trong miệng tổ mẫu của nàng là "Sát tinh", thực sự không thể tưởng tượng nổi... Dù sao hắn ở trước mặt thê tử, ôn nhu như nước, thật khiến người ta ao ước.
Tiểu thư Tống gia xưa nay ánh mắt cao, dù vị biểu ca này rất xuất sắc, cũng tuyệt đối sẽ không mơ ước người đã có vợ, lúc này liền điều chỉnh tư thái, chỉ coi hắn là vị biểu ca quan hệ xa. Hành lễ, xong lập tức thức thời xin cáo lui.
Giang Diệu muốn cùng Tống Yên kết giao bằng hữu, ngày sau có thể cùng nhau ra ngoài đi chơi, có thể nghĩ, nếu Tống lão thái thái biết Tống Yên và mình có quan hệ tốt, sợ là sẽ tức giận nàng, liền từ bỏ. Lại nói, lúc ở Lạc thành, ánh mắt Tống Yên nhìn Lục Lưu, cũng khiến Giang Diệu có chút không yên lòng.
Nữ nhân có lúc hẹp hòi như vậy.
Tiễn Tống Yên, Giang Diệu đi tới bên cạnh Lục Lưu, nói: "Chàng nói trùng hợp không, vị Tống gia biểu muội này, chúng ta đã gặp ở Lạc thành."
Lục Lưu không có hứng thú, Giang Diệu biết hắn không thích người nhà họ Tống, cũng không tiếp tục nói với hắn, chỉ kéo tay hắn đi về chính viện. Giang Diệu nói với hắn hôm nay Vọng Thành gởi thư tới, "...Đại tẩu ta sinh được một nam hài, Tuyền tỷ tỷ cũng sinh một tiểu Hoàng Tử. Còn có..." Nhớ tới trong thư mẫu thân hỏi bụng nàng đã có tin tức chưa, Giang Diệu liền đỏ mặt, không tiếp tục nói nữa. Đến khi nhìn thẳng vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Lưu, Giang Diệu mới ngượng ngùng nói, "Trường Phúc cũng sắp làm cha."
Trường Phúc là con hươu mà Lục Lưu đưa cho Giang Diệu.
Giang Diệu cười hì hì nói: "Là Nguyên Bảo nói với ta. hắn hay đưa con hươu của mình tới Trấn Quốc Công phủ, chơi đùa với Trường Phúc, vài ngày trước hắn phát hiện con hươu cái lớn bụng."
trên mặt cười khanh khách, trong lòng lại nói: Ngay cả con hươu cũng mang thai, nhưng sao bụng nàng lại chưa có động tĩnh đây?
Lục Lưu dừng bước chân, nói: "Yên tâm, chúng ta cũng sẽ có."
Giang Diệu đỏ mặt, gật gật đầu " Ừm" một tiếng. Sau một khắc, lại nghe Lục Lưu nói: "Ngày mai chúng ta đi tới Tống phủ."
Chúng ta?
Giang Diệu sợ hết hồn, chỉ lo Lục Lưu làm ra việc gì hung tàn, vội nắm chặt lòng bàn tay của hắn, lẩm bẩm nói: "Lục Lưu?"
trên gương mặt tuấn mãy của nam nhân hiện biểu tình nhạt nhẽo, khiến người không nhìn ra tâm tình, khó trách Giang Diệu sẽ nghĩ hắn còn chưa hết giận, muốn tới tận cửa để tính sổ. Lục Lưu biết nàng suy nghĩ nhiều, âm thanh ôn hòa nói: "Đừng lo lắng, chỉ đến ăn bữa cơm. Ngày mai là đại thọ bảy mươi củalão gia, ông ấy muốn gặp nàng."
Trong lúc nhất thời, Giang Diệu cũng không hiểu được Lục Lưu đối xử với Tống gia như thế nào. Nhưng chỉ có thể làm một tiểu thê tử ngoan ngoãn, nói: "Được, đợi lát nữa ta sẽ chuẩn bị cho lão gia một phần lễ mừng thọ."
Có thể nghĩ đến ngày mai sẽ còn gặp vị Tống lão phu nhân động một chút là phun lửa kia, Giang Diệu liền ưỡn thẳng sống lưng, cảm thấy sẽ có một trận đánh ác liệt
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]