Lục Lưu sải bước đi ra khỏi Thái Hòa Lâu, Lục Hà đi theo phía sau, ngước mắt thận trọng nhìn chủ tử nhà mình, không dám hé răng, thầm nghĩ mấy ngày nay, từ lần gặp Giang tiểu thư lần trước, Vương gia suốt ngày luôn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, quả nhiên là muốn dọa chết người.
Hôm nay khó khăn lắm mới đồng ý đi xã giao, đã làm đám người Lễ bộ Thượng Thư kia mừng chết điđược, phải biết rằng Vương gia xưa nay ít nói, ngày thường gần như không nói gì thì làm gì có chuyện nhận lời mời của ai? Mấy người kia còn tưởng rằng Vương gia đang vui, nhân cơ hội muốn hối lộ Vương gia, nào ngờ bị Vương gia hung hăng mắng một trận, lạnh lùng châm biếm đám quan viên không lo làm tốt phận sự của mình, làm những người đó sợ tới mức như nhũn cả chân, phía bên này một đám như cha mẹ chết, lo lắng chức quan của mình khó mà giữ được, cảm thấy đúng là đoán không ra ý nghĩ trong lòng của vị Vương gia mặt lạnh này.
Lục Hà cũng không dám nói lời nào, thức thời nhấc mành xe ngựa lên, nhìn thấy Vương gia bước vào, mới thở phào một hơi, phóng người lên ngựa.
Vừa mới đến cửa lớn của Vương phủ, Lục Hà nhìn thấy gã sai vặt của Ngọc Bàn viện chạy đến bẩm báo, liền siết chặt dây cương thoáng xoay người lại nghe. Nghe xong câu bẩm báo gã sai vặt vừa thì thầm vào tai y, trên mặt Lục Hà lúc này mới lộ ra nụ cười, hướng về phía gã sai vặt áo xanh ki nói: “Được, ta đã biết.” Y cười nhìn xe ngựa, nháy mắt ra hiệu với xa phu, ý bảo xa phu đem xe ngựa đến cổng sau của Vương phủ.
Ngồi trên ngựa Lục Hà chợt cảm thấy thần thanh khí sảng. Cuộc sống này của y, cuối cùng cũng khôngcần sống trong nơm nớp âu lo nữa rồi.
Ánh mắt của Lục Lưu lạnh như băng, nhớ tới câu nói không có lương tâm của con nhóc đêm đó, giờ phút này còn giận đến mức thái dương giật giật không ngừng. Xe ngựa ngừng lại, Lục Lưu mới hồi phục tinh thần, hắn từ trên bước xuống dưới, nhìn bên ngoài bức tường màu xám cách đó không xa, bên dưới gốc đại thụ cao cao, một tiểu cô nương được bao bọc bởi chiếc áo choàng màu đỏ đang nắm chặt tay, cúi đầu đứng ở đằng kia. Lục Lưu nhất thời cảm thấy gân xanh trên trán nhảy nhót không ngừng, cảm thấy tiểu cô nương này đúng là khắc tinh đời này của hắn.
Giang Diệu thật ra lại không hề chú ý tới. Lòng nàng tràn đầy vui mừng đánh bạo đến đây, trong lòng đã nghĩ qua vài loại biện pháp dỗ ai kia, nhưng cũng không thấy bất cứ biện pháp nào thỏa đáng. Lúc trước nàng còn nghênh ngang dạy Kim Nguyệt, nhưng khi chuyện rơi vào người mình, thì cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Nàng tự cho là mình thông minh, kỳ thật chỉ là một kẻ lý luận suông. nói thì hay nhưng không ngờ đến phiên mình thì lại bế tắc không hề có chút tác dụng.
hiện nay nhìn đôi giày bằng gấm màu đen thêu chỉ vàng xuất hiện trước mắt, trái tim Giang Diệu nâng cao cao, sau đó mới ngước mắt kinh ngạc nhìn hắn, mấp máy môi: “Lục... Lục Lưu?” hắn... không phải đi rồi sao?
không chờ hắn lên tiếng trả lời, Giang Diệu liền mạnh mẽ nhào vào trong lòng hắn, giang tay ôm chặt hắn, nói : ”Lục Lưu…”
Lục Lưu ngẩn người. Đại khái là không nghĩ tới, ở trước mặt mọi người, nàng lại sẽ chủ động nhào vào lòng hắn như thế. Nhưng Lục Lưu từ trước đến nay luôn là người thận trọng, vừa rồi hắn nhìn thấy nàng hồng hồng hốc mắt, nghĩ rằng có lẽ nàng đang bị ấm ức gì. Lòng hắn mền nhũn, muốn ôn nhu trấn an, sau lại cố gắng bảo trì lý trí. Con bé không có lương tâm như thế này, hắn che chở nàng thì có tác dụng gì? Nhưng hiện tại nàng đang khẽ thì thầm tên hắn, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở, lại cảm thấy dù trước kia nàng có gây ra tội lỗi ngập trời thế nào đi chăng nữa cũng đều có thể tha thứ. Huống hồ chi nàng còn nhỏ tuổi như thế.
Nhìn đi nhìn đi, nàng còn chưa lên tiếng, chính hắn đã tự tìm cớ giúp nàng. Nàng ngay cả bậc thang cũng đều không cần tìm, chỉ cần đứng ở nơi đó thôi, thì tự hắn đã mang thang đến cho nàng bước xuống.
Lục Lưu thở dài một tiếng, cúi đầu hôn lên chiếc áo choàng nàng trùm qua đầu, thanh âm dịu dàng hẳn đi, nói: “Theo ta vào trong.”
Cách đó không xa, Lục Hà nhìn thấy gương mặt tối sầm của Vương gia nhà mình, chỉ thoáng chốc đã trở nên dịu dàng như nước, cảm thấy dạo gần đây Vương gia thay đổi sắc mặt nhanh hơn cả trở tay. Nhìn đi, hiện tại đã như thế này, tương lai khi Giang tiểu cô nương vào cửa, Vương gia còn không bị tiểu vương phi này ăn gắt gao sao. Chậc chậc, xem ra sau này muốn sống thoải mái ở Vương phủ, điều đầu tiên là phải lấy lòng tiểu Vương phi mới được.
Lục Lưu dẫn Giang Diệu bước từ cổng sau đi vào.
Giang Diệu cũng không phải là lần đầu đến Tuyên Vương phủ tìm Lục Lưu, nhưng lúc này Lục Lưu không nói lời nào, nàng lặng lẽ theo hắn đi vào, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Vừa rồi nàng đến tìm hắn, lại nghe gã sai vặt kia nói hắn không ở quý phủ, cứ tưởng rằng hắn đã ra đi mà không hề từ giã, đến Dân Châu rồi. Từ xưa đến nay, tính tình hắn luôn cứng như đá, khi làm chuyện gì cũng không thích dây dưa do dự, ngày ấy nàng cự tuyệt hắn, cho nên hắn tức giận đến mức khôngmuốn cùng nàng cáo biệt, cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Khi đó nàng cực kì hoảng hốt, nôn nóng gần như muốn bật khóc. Hai ba năm quá dài, nàng hận không thể mọc cánh để cùng đi. Về phần những câu mà gã sai vặt nói tiếp theo nàng đang cực kì buồn bã thì làm sao có thể để vào tai?
thì ra hắn không đi, hắn trùng hợp có việc ra cửa mà thôi.
thật tốt.
Bởi vậy, khóe miệng Giang Diệu không kiềm được cứ vểnh vểnh lên. Nàng khôn khéo đi theo phía sau hắn, thường thường ngước mắt ngây ngốc nhìn hắn, giống như một tiểu ngốc tử đang si mê nhìn ngắm nam tử mà mình ngưỡng mộ, cảm thấy chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút, thì trong lòng đã ngọt đến mềm ra. Vậy.... Nhìn nhiều thêm chút nữa đi.
Nhưng nhìn bộ dáng thế này của hắn, có lẽ vẫn còn đang tức giận lắm.
Giang Diệu khẽ cau hàng mày liễu, đang nghĩ nên dỗ hắn như thế nào. Đợi khi theo hắn vào phòng, đãkhông kịp đợi, từ phía sau giang hai tay ôm lấy hắn, đem mặt dán vào trên lưng của hắn. Thân thể của nam nhân, cao lớn rắn rỏi, cực kì mạnh mẽ, thắt lưng phẳng hẹp cứng rắn, nàng ôm hắn nhưng bàn tay cũng không biết nên đặt chỗ nào, xuyên qua lớp áo choàng, chạm đến một nơi hõm vào, liền biết được nơi đó là lỗ rún của hắn, vì giảm bớt khẩn trương, đầu ngón tay liền theo bản năng sờ vào đó, sau đó nói: “Lục Lưu, ta - -” nàng ôn tồn muốn xin lỗi, nhưng vừa mới nói, lại nhận thấy được đôi tay của nàng bị hắn đẩy ra, Giang Diệu ngẩn người, nàng theo bản năng nghĩ đến, Lục Lưu sẽ không giận đến mức này, nhưng hiện tại lại cảm thấy mình đã nghĩ sai rồi.
Nàng vội đến mức không biết làm gì, hắn gỡ tay nàng ra, nàng lập tức ôm chặt thêm nữa, chết sống cũng không chịu buông tay. Thể diện cái gì, cô nương gia nên rụt rè cái gì, toàn bộ đều không cần.
không buông, không buông, nàng là vị hôn thê của hắn, tại sao có thể nhỏ mọn như vậy, khi cãi nhau liền không cần nàng nữa. Giang Diệu há mồm, cách áo khoác cắn một cái vào lưng hắn.
“... Diệu Diệu.”
Nghe hắn rốt cục mở miệng nói chuyện, Giang Diệu mới tập trung tinh thần vểnh tai lên nghe, cánh tay càng lúc càng dùng sức siết chặt, hơi ngẩng đầu nhìn lưng của hắn, ậm ừ một tiếng.
Nàng đã làm đến mức đó, không lẽ hắn vẫn còn muốn đẩy nàng ra sao?
Giang Diệu có chút sợ sệt, loại chuyện này nếu đặt ở trong ngày thường nàng nhất định sẽ không bao giờ làm. Nhưng vừa rồi nàng đứng bên ngoài thật lâu, biết mình thực sự đã thích hắn, còn nhiều hơn so với tưởng tượng của nàng. Ngay từ đầu nàng đúng là hơi có chút bị thân phận bên ngoài của hắn mê hoặc, đơn giản là đời trước không hưởng qua tình yêu nam nữ, cho nên sau khi phát hiện hắn yêu nàng, bất tri bất giác cũng có chút động tâm. Tuy rằng từ nhỏ nàng được cha, mẫu thân và các ca ca nuông chiều đến lớn, nhưng Giang Diệu cũng hiểu được, không có ai sẽ luôn thương yêu nàng như người thân của nàng, người ngoài không có lí do gì vẫn luôn đối xử tốt với nàng. Cảm tình luôn đến từ hai phía nàng không có lí do gì vẫn luôn tiếp tục vây trong trạng thái bị động. Nam nhân cũng sẽ tức giận, cũng cần dỗ.
Nhận thấy được tay hắn lại nắm lấy đôi tay đang siết chặt của nàng, Giang Diệu lại ngỡ hắn đang muốn lấy tay nàng ra, nôn nóng lẩm bẩm: “Ta không buông.”
Lục Lưu cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ bé đang siết chặt ngang hông của mình, có chút bất đắc dĩ cười cười, giải thích: “Diệu Diệu, ta chỉ là muốn đi vào đổi bộ y phục khác thôi.”
Thay quần áo khác? Giang Diệu ngẩn người, từ trong giọng nói của hắn, cũng nghe được sự bất đắc dĩ của hắn. Hiểu nhầm rồi, gương mặt nàng nóng bừng nhưng cũng không buông tay ngay lập tức. Chóp mũi ngửi mùi hương trên người của hắn, phát hiện rằng ngoài hơi thở mát lạnh hằng ngày, còn có mộtmùi rượu nồng nặc. Nàng biết hắn cần xã giao, bây giờ đang là ban ngày, không thể nào đi ra ngoài uống rượu một mình. Như nghĩ đến điều gì, cái mũi nhỏ lại vùi vào người hắn ngửi ngửi.
Lục Lưu dở khóc dở cười, nắm tay nàng, xoay người cúi đầu nhìn bộ dáng như con chó nhỏ của nàng.
Như trong dự tính, không ngửi ra được mùi gì lạ. Giang Diệu bị hắn nói đỏ ửng cả mặt, nhìn lên thấy ánh mắt trêu cợt của hắn, mới đưa tay đẩy đẩy hắn, cúi đầu khóe miệng khẽ cong cong, nhìn mũi giày của mình, thúc giục: “không phải chàng muốn đi thay quần áo sao? Mau vào đi.”
Lục Lưu không tiếp tục cười nhạo nàng nữa, xoay người đi vào trong thay quần áo.
Giang Diệu lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng của nam nhân ẩn hiện sau bức bình phong bằng gỗ tử đàn có vẽ hoa văn nước từ trên núi chảy xuống, đôi mắt sáng ngời.
Chờ Lục Lưu thay xong quần áo đi ra đã thấy Giang Diệu lúc này đã cởi áo choàng, nhu thận đoan chánh ngồi trên ghế thái sư, thấy hắn đi ra, liền lập tức rụt rè đứng lên. Nàng xấu hổ nhìn hắn cười, làm cho chút tức giận còn sót lại trong lòng cũng đã biến mất hoàn toàn. Cho hắn một chút ngon ngọt, hắnlập tức răm rắp nghe theo nàng bất kể chuyện gì. Lục Lưu bất đắc dĩ cười cười, mình đúng là quá tệ rồi.
Giang Diệu nhịn không được lại nhìn lên người hắn. Thấy hắn đã thay bộ cẩm bào ra, trên người chỉ mặc một bộ áo ở nhà bằng lụa xanh mướt, hơi có vẻ tùy ý, cũng có chút gần gũi. Dù sao bình thường hắn đã vốn tuấn tú, nên mặc gì cũng đều đẹp. Lúc trước nàng sợ quá nên ngay cả thể diện cũng khôngcần, nhưng hiện nay nàng an tĩnh ngồi trong chốc lát, cũng không biết phải nên ra tay từ đâu. Nghĩ đến câu ‘Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’ vẫn thật có đạo lý. Nhưng hiện giờ nàng chỉ mới ‘suy’ thôi, vẫn chưa ‘Kiệt’ đâu.
(Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt)
Giang Diệu siết chặt nắm đấm nhỏ trong tay áo, chủ động đi đến trước mặt hắn, do dự trong chốc lát, mới đưa tay đâm đâm vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Haiiiz, đừng giận nữa, được không?” Nàng cảm thấy thái độ của mình không thành khẩn, nghiêm túc nói, “Lục Lưu, ta xin lỗi chàng, chúng ta khônggiận dỗi nữa, được không?”
hắn không lên tiếng, nàng thận trọng ngẩng đầu nhìn hắn một chút.
Nhưng xưa nay mặt hắn vốn không có cảm giác, nên giờ phút này nàng cũng không nhìn ra đầu mối. Giang Diệu thoáng trợn mắt, đôi mắt đảo một vòng, sau đó mới không quan tâm gì khác, nhón chân hôn lên mặt hắn
Ngay từ đầu hôn không chính xác, chỉ hôn đến cằm của hắn, Giang Diệu không nhụt chí, không ngừng cố gắng, đôi tay vẫn quấn quanh cổ hắn, trực tiếp đem thân thể dán sát vào người hắn, cái miệng nhỏnhắn ấn mạnh lên đôi môi mỏng của hắn qua loa hôn vài cái. hắn không phản ứng, nàng tiếp tục nhắm mắt hôn thêm vài lần nữa, còn há mồm khẽ cắn cắn môi hắn.
Lục Lưu cũng không phải không muốn lên tiếng. Bởi hắn cũng đang nghĩ nên nói chuyện với nàng như thế nào, dù sao loại chuyện này, hắn cũng không muốn tha thứ cho nàng nhẹ nhàng như thế. Tiểu cônương có thể cưng chìu, nhưng không thể cưng chìu quá mức, hiện nay nàng không đem hắn đặt ở trong lòng, nếu hắn nhẹ nhàng bỏ qua cho nàng như thế, thì tương lai con nhóc này sẽ làm ra bao nhiêu chuyện không có lương tâm nữa đây. hắn nhất định phải cứng rắn lần này.
Nào biết hắn còn chưa kịp mở miệng, nàng đã chủ động nhào vào lòng hắn, cái miệng nhỏ nhắn như chú chó con gặm gặm môi hắn, làm hắn có chút vừa kinh ngạc vừa mừng như điên, nhất thời đã quên phản ứng.
Trong lòng Lục Lưu coi như đã bị nàng vuốt ve đến mềm nhũn, nhưng muốn hưởng thụ thời khắc nhuyễn ngọc ôn hương như thế này nên lẳng lặng không phản ứng, chờ nàng tiếp tục hôn hắn. Nhìn nàng mãnh liệt nhiệt tình gặm cắn hắn vô tội vạ không có tiết tấu. Lục Lưu mới không thể kiềm chế được nữa, đưa tay giữ chặt cái ót của nàng, đem đôi môi mỏng ép mạnh lên môi nàng. Bình thường nàng đâu chịu ngoan ngoãn để hắn hôn như thế, nàng luôn luôn thẹn thùng mà hắn lại cũng khôngdám làm quá mức.
Còn hiện tại... Lục Lưu há mồm cắn một cái. Miếng thịt béo ngậy đã đưa đến tận cửa. Đâu có đạo lí nào lại không ăn?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]