Lục Lưu sải bước đi ra khỏi Thái Hòa Lâu, Lục Hà đi theo phía sau, ngước mắt thận trọng nhìn chủ tử nhà mình, không dám hé răng, thầm nghĩ mấy ngày nay, từ lần gặp Giang tiểu thư lần trước, Vương gia suốt ngày luôn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, quả nhiên là muốn dọa chết người.
Hôm nay khó khăn lắm mới đồng ý đi xã giao, đã làm đám người Lễ bộ Thượng Thư kia mừng chết điđược, phải biết rằng Vương gia xưa nay ít nói, ngày thường gần như không nói gì thì làm gì có chuyện nhận lời mời của ai? Mấy người kia còn tưởng rằng Vương gia đang vui, nhân cơ hội muốn hối lộ Vương gia, nào ngờ bị Vương gia hung hăng mắng một trận, lạnh lùng châm biếm đám quan viên không lo làm tốt phận sự của mình, làm những người đó sợ tới mức như nhũn cả chân, phía bên này một đám như cha mẹ chết, lo lắng chức quan của mình khó mà giữ được, cảm thấy đúng là đoán không ra ý nghĩ trong lòng của vị Vương gia mặt lạnh này.
Lục Hà cũng không dám nói lời nào, thức thời nhấc mành xe ngựa lên, nhìn thấy Vương gia bước vào, mới thở phào một hơi, phóng người lên ngựa.
Vừa mới đến cửa lớn của Vương phủ, Lục Hà nhìn thấy gã sai vặt của Ngọc Bàn viện chạy đến bẩm báo, liền siết chặt dây cương thoáng xoay người lại nghe. Nghe xong câu bẩm báo gã sai vặt vừa thì thầm vào tai y, trên mặt Lục Hà lúc này mới lộ ra nụ cười, hướng về phía gã sai vặt áo xanh ki nói: “Được, ta đã biết.” Y cười nhìn xe ngựa, nháy mắt ra hiệu với xa phu, ý bảo xa phu đem xe ngựa đến cổng sau của Vương phủ.
Ngồi trên ngựa Lục Hà chợt cảm thấy thần thanh khí sảng. Cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-the-tu-bao-boi/2583160/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.