Chương trước
Chương sau
Giang Diệu tất nhiên nhìn ra là tam thẩm thẩm đang trút giận giúp nàng, liền mỉm cười nhìn. Đối diện với đôi mắt vừa to vừa sáng của tiểu chất nữ, Thích thị đánh lá bài trong tay ra, nói: "Tiểu cô nương, vây quanh chúng ta làm cái gì, mau mau chạy ra sân chơi đi." Bà dừng một chút, lại cười cười nói mộtcâu, "... Sau này thành thân, sẽ không có cơ hội chơi đùa nữa."

Giang Diệu bị Thích thị nói đến đỏ ửng mặt, hướng về Kiều Thị nói: "Mẫu thân, nữ nhi đi tìm Nguyệt tỷ."

Kiều Thị gật đầu, nhìn khuê nữ đi rồi, mới nói với Thích thị: "Diệu Diệu tuổi hãy còn nhỏ."

Ý này chính là ——sẽ không kết hôn sớm như vậy.

Lời này có thể lừa gạt người khác, nhưng đối với Thích thị, lại không có tác dụng. Ngày ấy Giang Thừa Nhượng đại hôn, Thích thị tận mắt thấy qua phong thái của Tuyên Vương, đúng là tài năng xuất chúng, khí vũ hiên ngang. Trong ngày thường bà cũng từng nghe những câu chuyện về hắn, tuy rằng danh tiếng Tuyên Vương Danh không tốt, nhưng Thích thị biết phân biệt đúng sai. Người nào lòng muông dạ thú? Nếu không có Tuyên Vương bên cạnh, Cảnh Huệ đế vốn không thể ngồi được ở vị trí hiện nay. Tuyên Vương ngoài mặt nhiếp chính, đem triều cục khống chế, thật lâu không chịu uỷ quyền, có khi cũng là do Cảnh Huệ đế cầu Tuyên Vương hỗ trợ.

Thích thị xưa nay tin tưởng con mắt cùng trực giác của mình. Ngày ấy Tuyên Vương giống như mộtngười trẻ tuổi bình thường thái độ hiền lành, bây giờ nhớ tới một ít cử chỉ ngoài dự đoán của mọi người, kỳ thực chỉ là thủ đoạn lấy lòng nhạc phụ cùng nhạc mẫu mà thôi.

Người tuổi trẻ thật có tâm.

Có thể làm được như vậy, thì đến cầu cưới tiểu chất nữ của bà tất nhiên là thật tâm. Nghĩ việc này, thìlập tức lại nghĩ đến ngày ấy Chu thị kiêu ngạo hung hăng. Cũng chỉ có mỗi Chu thị xem đứa con trai kia là bảo bối, còn thật sự cho rằng ởVọng Thành này chỉ con trai của bà ta là nam tử trẻ tuổi duy nhất chắc. Hoắc Nghiễn tuy tốt, cùng tiểu chất nữ của bà cũng coi như là thanh mai trúc mã, nhưng hôm nay Chu thị đối với tiểu chất nữ của bà có thành kiến sâu như vậy, nếu như gả qua đó, chắc cũng sẽ chịu không ít ấm ức với mẹ chồng. Tuyên Vương thật tốt nha, tiền nhậm Tuyên Vương không còn, tiền nhậm Tuyên Vương phi, lúc phu quân chết cũng đột nhuên hóa điên, Tuyên Vương phủ to lớn này, tiểu chất nữ của bà vừa gả qua sẽ là đương gia chủ mẫu. Còn có, tuổi chênh lệch một chút có tính là gì? Chỉ tám tuổi mà thôi, nhiều nhà chồng già vợ trẻ kém nhau hai mươi, ba mươi tuổi cũng có rất nhiều, nam nhân như vậy sẽ cànv biết thương vợ, có gì không tốt.

Thích thị hướng về phía Kiều Thị cười cười, thầm nói: Nhìn vẻ nôn nóng đó của Tuyên Vương, tiểu chất nữ của bà sợ là không giữ được lâu.

Thích thị mày liễu cong cong, đánh ra bài trong tay, âm thanh trong vắt nói: "Thắng!" Thích thị vẻ mặt tươi cười đem ngân phiếu thắng được thu về một chỗ, một đôi tay ngọc trắng noãn nà mềm mại tinh tế lạ thường, trong miệng ra dáng lẩm bẩm nói, "Tích góp chút bạc, chuẩn bị đồ cưới cho tiểu chất nữ."

Kiều Thị vừa nghe, không nhịn được cười.

Nhìn xem, người này càng nói càng nghiện.



Giang Diệu đi tới sân của Tiết Kim Nguyệt, liền nhìn mấy tiểu thư tuổi hơi nhỏ ở trong sân đá quả cầu, hơi lớn tuổi chút, hoặc là đã định thân, thì lại ngồi ở một bên ăn trái cây.

Tiết Kim Nguyệt có chút nóng lòng muốn thử, nhưng mẫu thân nàng dặn dò nhiều lần, cô nương chờ gả, nên thận trọng một chút, không thể lại chơi trò chơi của trẻ con, vì thế bất mãn bĩu môi, cầm dĩa bạc xiên một miếng dưa hấu ăn.

Thấy Giang Diệu tới, mới vội vàng bỏ dĩa bạc trong tay xuống, cầm tay Giang Diệu bất mãn nói: "Diệu Diệu muội cuối cùng cũng tới đây. Các đại nhân đánh bài có gì đáng xem, nhưng muội ngoan ngoãn nhất, vẫn ngồi bên cạnh biểu di di." Tiết Kim Nguyệt nguyên vốn muốn gọi nàng tới, nhưng lo lắng bản thân cũng bị mẫu thân giữ lại, cũng coi như thôi.

Giang Diệu thầm nghĩ: Nàng cũng không có cách nào nha.

Nhiều ngày giả bộ ngoan ngoãn như vậy, không thể ở điểm mấu chốt này lại bị hỏng việc. Mấy ngày nữa, Lục Lưu lại tới cửa cầu hôn rồi. Đôi mắt to của nàng nhìn Tiết Kim Nguyệt trước mắt, thấy hai gò má nàng ửng đỏ, mi tâm chí đỏ sẫm xinh đẹp. Trong lòng cảm thán: thật tốt, việc hôn nhân của nàng ấy và Nhị ca thuận lợi, đã định thân rồi,chỉ chờ xuất giá.

Giang Diệu có chút ước ao, nếu Lục Lưu cũng là biểu ca thanh Mai Trúc mã của nàng, chắc nàng cũng không phải hao tâm tốn sức lo việc bị trắc trở.

đang nói, Kiều Mộ Nghi cũng đi tới.

Kiều Mộ Nghi cũng nghe nói qua việc Tuyên Vương đến phủ Trấn Quốc Công để cầu thân, vào lúc này ánh mắt nhìn vị tiểu biểu muội cũng tràn ngập trêu cợt, nhỏ giọng dán sát bên tai nàng, nói: "Tuyên Vương phi."

Điều này cũng làm cho Kiều Mộ Nghi hiểu rõ, sợ là ngày ấy Tuyên Vương dẫn Thụy Vương đến quý phủ bọn họ, cũng không đơn thuần là vì đệ đệ của nàng, sợ là đã sớm ngắm nghía đến tiểu biểu muội của nàng.

Giang Diệu biết Kiều Mộ Nghi thích nhất đùa kiểu này, nhất thời phồng má lên, ảo não nói: "không cho Nghi biểu tỷ chê cười muội." Tuy rằng nàng muốn định thân, nhưng cha mẹ nàng còn chưa gật đầu. Nàng vừa ý Lục Lưu, nhưng cũng phải xem ý kiến của cha mẹ nàng.

Kiều Mộ Nghi hiểu rõ tính tình của dượng cô mẫu, lẩm bẩm oán giận nói: "thật không hiểu dượng cômẫu là nghĩ như thế nào, con rể tốt như vậy, sao còn phải đắn đo." Nếu vị này cũng không hài lòng, việc kia Kiều Mộ Nghi thật sự lo lắng, ngày sau chọc lấy tai họa, tiểu biểu muội nàng sẽ không ai thèm lấy.

Giang Diệu trong lòng rất tán thành câu nói của Kiều Mộ Nghi.

Tiết Kim Nguyệt nói: "Chúng ta vào phòng rồi hãy nói." Trong viện tuy là toàn tiểu cô nương cùng tuổi, nhưng dù sao cũng không thân lắm, có một số lời cũng không nên nói ở nơi này.

Giang Diệu gật đầu nói được, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy yên lặng ngồi ở trong góc, có một tiểu cônương đang nhìn nàng. Giang Diệu có chút kinh hỉ, đi tới vui vẻ nói: "Đường tỷ tỷ."

Đường anh vội vàng đứng dậy, nụ cười xán lạn nói: "Giang muội muội." Nàng đã sớm nhìn thấy Giang Diệu lại đây, nhưng nhìn nàng cùng Tiết tiểu thư Kiều tiểu thư đang nói chuyện, thật không tiện đi qua, dự định chờ các nàng nói chuyện xong sẽ đi tới, không ngờ Giang Diệu cũng nhìn thấy nàng. Đường anhluôn cảm thấy đối với tiểu cô nương trước mắt có chút cảm giác thân thiết không nói rõ được.

Thấy Đường anh, Giang Diệu cũng biết ở trong thành nàng không có bạn bè, liền dẫn nàng cùng nhau đi vào phòng.

Vào phòng, Kiều Mộ Nghi thấy Giang Diệu đối với Đường anh thân thiết như vậy, tâm trạng có chút không thoải mái. Nàng xưa nay ý muốn sở hữu mạnh, có điều tính tình thẳng thắn, thích hay khôngđều hiện trên mặt,lúc này nhìn hai người vừa nói vừa cười, Kiều Mộ Nghi không muốn lên tiếng bắt đầu ăn trái cây. Thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Đường anh, thầm nghĩ: Cùng tên nhà quê này có thể nói chuyện gì? Nhìn toàn thân là một bộ dạng nghèo túng.

Rất nhanh mẫu thân của Đường anh, Tôn thị tìm tới, Đường anh có chút không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể theo mẫu thân mình hồi phủ. Chờ Đường anh đi rồi, Kiều Mộ Nghi mới ngồi ở bên cạnh Giang Diệu,nói: Muội thân với đứa nhà quê kia lắm sao?"

Giang Diệu sửng sốt cả buổi mới kịp hiểu từ nhà quê trong miệng Kiều Mộ Nghi chính là Đường anh. Nàng nói: " Tính tình Đường tỷ tỷ dễ thương lắm." Bởi vì có đời trước ở chung, nên nàng đối với nhất cử nhất động của Đường anh đều không xa lạ, có thể nhìn biểu hiện trên mặt của nàng ấy mà biết trong lòng nàng ấy đang nghĩ gì, so với nhóm quý nữ bình thường ở Vọng Thành tâm tư dễ đoán hơn nhiều.

Chỉ là Kiều Mộ Nghi đối với Đường anh không quen, hiện nay chỉ nhìn một mặt của sự việc, liền nói: "Muội tương lai sẽ là Tuyên Vương phi. Muội xem, Tuyên Vương phi này đại diện cho cái gì, muội cũng nên hiểu rõ đi... Đường anh này đến từ địa phương nhỏ Dân Châu, tất nhiên sẽ muốn cùng muội bấu víu quan hệ. Theo ta thấy,bộ dạng khả ái đó của nàng ta, chắc chắn là giả tạo."

Giang Diệu cảm thấy, mình có hảo cảm đối với Đường anh là được, không có cách nào bắt người khác cũng phải nghĩ giống nàng. Mà nàng cũng rõ tính tình Kiều Mộ Nghi,muốn mọi chuyện đều theo ý nàng, liền qua loa nói: "Biết rồi, Nghi biểu tỷ, muội sẽ chú ý."

Kiều Mộ Nghi lúc này mới hài lòng.



Trấn Quốc Công phủ, Ngô Đồng Uyển.

Phùng thị cũng đi tới Tiết phủ chúc thọ Tiết lão phu nhân, có điều không nghĩ đến chất nhi kia của bà lại ồn ào muốn gặp mình, nên hồi phủ sớm.

Vừa vào phòng, Phùng Ngọc Tuyền liền hướng về phía Phùng thị bưng trà dâng nước, một bộ dạng nôn nóng ân cần. Phùng thị hiểu rõ bản tính của Phùng Ngọc Tuyền, phất tay một cái nói: "Giang Diệu đừng hy vọng, đổi cô nương khác thôi, ta lại thay con suy nghĩ một chút biện pháp."

Vừa nghe lời này, Phùng Ngọc Tuyền liền yên lặng, nhướng mày nói: "cô mẫu, không nên như vậy... Người để chất nhi khổ sở đợi lâu như vậy, giờ bảo chất nhi phải làm sao?" Y rũ mặt xuống, đặt mông ngồi ở trên ghế bên cạnh, toàn thân đều toát ra khí chất vô lại, nói, "... Con ko cần biết, cô mẫu nhất định phải nghĩ cách cho chất nhi. Chỉ cần có thể cưới được Giang Diệu, chất nhi bảo đảm đời này chỉ có một nữ nhân là nàng."

Phùng thị làm sao tin tưởng chuyện ma quỷ thế này của chất nhi?

Nam nhân ấy,nếu tâm tâm niệm niệm tất nhiên sẽ cảm thấy người yêu chỗ nào cũng tốt, chỉ cần có thể có được, dù cho mất mười năm tuổi thọ cũng chấp nhận. Nhưng nếu thật sự đạt được, cũng không còn thấy tốt như trước nữa. Vấn đề nam nữ, Phùng thị hiểu quá rõ rồi. Tiểu chất nữ kia của bà tuy rằng mỹ mạo xinh đẹp, nhưng thân thể còn chưa nẩy nở, thưởng thức thì chỉ như ăn phải trái cây còn xanh, sao so sánh bằng sự quyến rũ của phụ nhân xinh đẹp đầy kinh nghiệm. Còn cháu của bà ta chỉ nhìn trúng khuôn mặt xinh đẹp đó thôi, nam nhân một khi động lòng thực sự thì mới không quan tâm đẹp hay xấu.

Phùng thị nói: " Tuyên Vương đã đến cửa cầu hôn? Con là to gan lớn mật, dám tranh cướp tức phụ cùng vị Diêm Vương sống này?"

Phùng Ngọc Tuyền chép miệng. không phải bởi vì nghe được tin tức này, nên y mới không kiềm chế nổi sao? Tuyên Vương là hạng người gì, y rành rẽ nhất. Nhưng may mà Trấn Quốc công không đồng ý. Nếu Trấn Quốc Công đồng ý rồi, vậy y sẽ không có cơ hội nữa.

Phùng Ngọc Tuyền xoa ngón tay suy nghĩ một lúc, mới đi tới bên cạnh Phùng thị, ở bên tai bà ta nói dự định trong lòng mình.

Lời còn chưa nói hết, Phùng thị liền đánh một cái trên đầu Phùng Ngọc Tuyền.

Phùng Ngọc Tuyền bị đau ôm đầu, oán giận nói: "cô mẫu!"

Phùng thị coi chất nhi Phùng Ngọc Tuyền này không khác gì con trai ruột, thương yêu thậm chí còn hơn, đây là lần đầu tiên động thủ đánh hắn. Phùng thị tức giận đến mức ngực phập phồng, thật muốn ném chén trà trong tay qua. Bà lớn tiếng cảnh cáo nói: "Ta cho con biết, con đừng làm bừa. Nếu việc đó bị quốc công gia biết được, chắc chắn sẽ lột da của con, đến lúc đó ta cũng không cứu được con"

Phùng Ngọc Tuyền cảm thấy, hắn y nhớ hơn nửa năm, nhưng cô mẫu của y vẫn luôn bảo y bình tĩnh chờ đợi. Nhưng kết quả thì sao? Ngay cả bàn tay nhỏ của tiểu mỹ nhân đều không thấy được, trước mắt lại còn bị người ta đến cướp, sắp bị định thân cho người ta rồi.

Phùng Ngọc Tuyền tức giận nói: "cô mẫu không chịu giúp chất nhi thì thôi. Con biết mà, con là chất nhi của người, nàng cũng là tiểu chất nữ của người, môi hở răng lạnh, không lý do chỉ giúp con." nói xong, y hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói, "... Cũng đúng thôi, nếu tiểu chất nữ kia của người gả cho Tuyên Vương, trở thành Tuyên Vương phi, cô mẫu đi ra ngoài, cũng được thơm lây. So với gả cho công tử bột như con làm sao bằng. Được, sau này chất nhi không đến làm phiền cô mẫu nữa, đỡ phải cô mẫu khó xử." nói xong, liền chắp tay, lùi ra.

Những lời này khiến Phùng thị tức giận đến mức đau đầu, hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Thực sự là bạch nhãn lang!"

Háo sắc đến không biết sống chết mà!

Phùng Ngọc Tuyền buồn bực đi ra ngoài phủ, đi tới cửa, liền thấy xe ngựa Trấn Quốc Công phủ mới trở về, miễn cưỡng đứng ở bên ngoài. Nhìn hai mẹ con từ trên xe ngựa đi xuống, đôi mắt Phùng Ngọc Tuyền nhìn không chớp. Dung mạo tiểu cô nương kế thừa từ mẫu thân của nàng, ít hôm nữa sau khi lập gia đình sinh con,sợ rằng phong tình vạn chủng còn hơn cả Kiều Thị, sẽ không phải là bà lão già nua hoa tàn ít bướm giống cô mẫu của y.

Phùng Ngọc Tuyền đi qua, hướng về Kiều Thị cùng Thích thị hành lễ, cử chỉ khiêm tốn có lễ. Nếu khôngbiết chuyện, còn thật sự cho rằng kẻ này là tiểu bối ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Kiều Thị thật sự không thích vị công tử bột Phùng Ngọc Tuyền bất tài vô dụng ăn chơi trác táng này, nên ngay cả gật đầu có lệ với y bà cũng lười.

Phùng Ngọc Tuyền nhìn ba người đi qua trước mặt y, chờ thêm một chút, mới thu hồi nụ cười, "Hừ" mộttiếng, sau đó sửa lại y quan, nghênh ngang rời đi.

Ba người đi qua một khúc quanh, Kiều Thị mới nói với khuê nữ: "Lát nữa mẫu thân muốn đến xem phòng thu chi, con ngoan ngoãn về nhà làm bài tập, đừng chạy loạn khắp nơi."

Giang Diệu kéo cánh tay mẫu thân, nói: "Mẫu thân, bài tập Tạ tiên sinh giao, nữ nhi đã làm xong rồi. Tháng này việc thêu thùa mẫu thân an bài, hôm qua nữ nhi cũng đã thêu xong, ngày mai nữ nhi mang đến cho mẫu thân xem thử. Mẫu thân, chờ một lúc để nữ nhi cùng đi với người."

Thích thị "phì" cười thành tiếng, nói: "Diệu Diệu của chúng ta từ lúc nào lại ngoan ngoãn đến vậy kìa."

Giang Diệu có chút chột dạ, lỗ tai nóng lên, sẵng giọng: "Tam thẩm thẩm..." Sau đó đôi mắt to cẩn thận từng li từng tí một đánh giá vẻ mặt của mẫu thân, thấy khuôn mặt bà nhàn nhạt, hoàn toàn khônggiống người vừa thắng bạc chút nào.

Lông mày Giang Diệu cau thành một đường, chỉ cảm thấy mình đã hết biện pháp.

Chờ đi tới phòng khách, Kiều Thị nhìn thấy trên trường kỉ bằng gỗ lê vành có mấy rổ quả vải rất to, cảm thấy choáng váng.

Vẫn là Thích thị phản ứng đầu tiên, kinh hô: "Nhiều quả vải như vậy là từ đâu tới!"

Kiều Thị thích ăn quả vải, người thân cận bên cạnh đều biết. Giang Chính Mậu xưa nay sủng ái thê tử, hàng năm đều sẽ dùng tiền mua chút quả vải với giá cao ở ngàn dặm xa xôi vận chuyển đến. khôngquan tâm trong bao lâu, tóm lại là tốn chút thời gian, hơn nữa quả vải là hoa quả quý giá, ngoại trừ mộtphần nhỏ bán giá cao cho người có tiền ở ngoài, quá nửa đều là đưa vào trong cung. Dù Kiều Thị từ nhỏđã được cực kỳ sủng ái, sau khi xuất giá cũng được phu quân nuông chiều, nhưng cũng chưa bao giờ thấy được nhiều quả vải như vậy.

Nhìn quả vải cành lá xanh um, giữa trời mùa hạ thế này, đang dùng băng ướp lạnh, tràn đầy sắc xanh, mỗi một quả đều là hình dạng no đủ tròn trịa, giống như là mới hái từ trên cây xuống.

Lúc này, đại nha hoàn Vấn Mai bên người Kiều Thị đi tới, hướng về Kiều Thị nói: "Phu nhân, quả vải này, là người của Tuyên Vương phủ mới đưa tới. Người kia là người hầu bên người Tuyên Vương, nói là Tuyên Vương biết phu nhân thích ăn quả vải, vừa vặn có được bấy nhiêu, liền tặng cho phu thưởng thức."

Giang Diệu biết, người hầu bên cạnh của Lục Lưu trong miệng Vấn Mai chắc chắn là Lục Hà.

"Vừa vặn" có được bấy nhiêu quả vải? Kiều Thị cảm thấy nếu mình là đứa nhỏ ba tuổi, cũng sẽ khôngtin chuyện ma quỷ như thế này. Có điều quả vải này là được hưởng hào quang của ai, trong lòng bà đều hiểu rõ hơn bất kì ai khác.

Giang Diệu thấy mẫu thân nhìn chính mình, liền thẹn thùng cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau, cúi đầu đếm lấy ngón tay của mình, khóe miệng không nhịn được nhếch lên. Đúng là Lục Lưu có chút nhãn lực, có điều —— Bản thân nàng không từng đề cập qua với hắn việc mẫu thân thích ăn quả vải nha.

Thích thị khóe miệng cười mỉm, đôi mắt đẹp cong lên, lúc này mới cầm một quả. Ung dung thong thả xé ra vỏ ngoài màu hồng, nhất thời lộ ra phần thịt trong suốt bên trong, căng mọng đến ươm mật.

Thích thị cắn một cái, mấy miếng liền ăn xong một quả vải, dùng khăn lau miệng, sau đó cầm lấy mộtquả đưa cho Kiều Thị, khen: "thật ngọt. Đại tẩu nếm thử đi. Hôm nay muội nhờ lộc của tỷ mới được ăn nha."

Con rể này, quả thực rất là thức thời.

Giang Diệu ngẩng đầu lên, hướng về Thích thị cười cười.

Thích thị cũng nhìn về phía tiểu chất nữ nháy mắt một cái.

Lúc đầu Giang Diệu thấy mẫu thân của nàng chắc chắn sẽ phủi bỏ tâm ý của Lục Lưu, nhưng giờ mẫu thân nàng vẫn nể tình, không trả lại, điều này khiến Giang Diệu yên tâm hơn một chút —— dù sao cũng coi là hiện tượng tốt. Hơn nữa sáu rổ vải đầy tràn như thế này, bên ngoài là hiếu kính Kiều Thị, nhưng số lượng nhiều như vậy, cũng đủ đưa cho hai phòng còn lại.

Cho nên Lục Lưu làm thế này không chỉ là lấy lòng mẫu thân của nàng, mà là muốn thu mua toàn bộ Trấn Quốc Công phủ.

Giang Diệu kìm nén vui mừng theo Kiều Thị trở về phòng, dù sao trước đó Lục Lưu vô cớ xuất binh, chỉ dám lấy danh nghĩa của trưởng công chúa, bây giờ có thể lấy danh nghĩa chính mình tặng lễ.

Vừa vào phòng, Giang Diệu liền bảo Vấn Mai, Vấn Lan mang vào hai đĩa quả vải, tự mình bóc quả vải cho Kiều Thị.

Nhìn thấy hình ảnh đôi tay nhỏ của khuê nữ mình kiên trì bóc quả vải cho bà, trong lòng Kiều Thị lại thở dài. Chờ đến khi bóc xong hơn nửa quả, phần thịt quả tự mình đưa đến bên miệng bà, Kiều Thị nhìn vào ánh mắt ngoan ngoãn hiểu chuyện của khuê nữ.

Bà không há miệng ăn.

Giang Diệu mở to mắt nhìn, nghi ngờ hỏi: "Mẫu thân?"

Kiều Thị lúc này có chút không kềm được, hỏi: "... Diệu Diệu, con thật sự vừa ý Tuyên Vương sao?"



Lúc này ở Tuyên Vương phủ, Lục Lưu vừa nghe Trấn Quốc Công phủ nhận quả vải, tất nhiên thở phào nhẹ nhõm. hắn thấy Lục Hà thật lâu không lùi xuống, lúc này mới hỏi: "Còn có chuyện gì?"

Lục Hà tiến lên một bước, mặt mỉm cười hai tay dâng, nói: "Đây là Bảo Lục cô nương hầu bên cạnh Giang tiểu thư vừa mới mang đến."

Lục Lưu thấy là thư của Giang Diệu, vội vàng đứng dậy tiếp nhận. hắn đi tới phía trước cửa sổ, đem phong thư mở ra, chậm rãi mở giấy viết thư, nhìn tới chữ viết đoan chính xinh đẹp: Thế cục chuyển biến tốt, không ngừng cố gắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.