Chương trước
Chương sau
Có Lục Lưu động viên, tâm trạng Giang Diệu đương nhiên sẽ thoải mái hơn. Nhưng Kiều Thị bên này, càng nghĩ càng giận.

Giang Chính Mậu vừa nghe thê tử rời chỗ, liền vào nhà nhìn xem. Mới vừa vào cửa, liền nghe âm thanh buồn lòng của thê tử ở bên trong. Hôm nay là ngày vui, mấy ngày trước đây thê tử đã bắt đầu vui mừng, làm sao lại tức giận như vậy. Ông vội vàng đi vào, thấy hai nha hoàn bên cạnh thê tử đối mặt nhìn nhau, đều là thần sắc luống cuống.

Ông phất tay một cái, ra hiệu các nàng lui ra, lúc này mới đi tới bên cạnh thê tử, ôn nhu hỏi: "đang yên đang lành, là ai chọc giận nàng?"

nói xong, tay Giang Chính Mậu nâng cằm thê tử lên nhìn, thấy viền mắt thê tử đều hồng, trong lòng hồi hộp, thầm nghĩ: Sao lại tức thành dáng vẻ này. Giang Chính Mậu là một người sủng thê, sao chịu được thê tử bị ấm ức, vội hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Việc liên quan đến chuyện đại sự cả đời của khuê nữ, Kiều Thị sao có thể không nói lý lẽ? Bà nói đầu đuôi sự tình với Giang Chính Mậu, cuối cùng mới buồn phiền nói: "... Lúc trước thiếp thân còn cảm thấy, nếu Diệu Diệu của chúng ta gả qua đó, người mẹ chồng này cũng là người biết lí lẽ, ở nhà chồng sẽkhông chịu ấm ức. Nhưng hôm nay, Quốc công gia nghe thử xem, ngài nói như thế này nói lên điều gì chứ. Có bà thông gia khó dây vào như Lan Nhu Huệ, chúng ta đã nhức đầu lắm rồi, Chu thị là cái thá gì!" Kiều Thị càng nói càng tức, âm thanh mang theo vài phần khẩn thiết cùng khóc nức nở.

Lan Nhu Huệ chính là Khánh Quốc công phu nhân Lan thị, cũng là mẫu thân Lương Thanh Huyên, tương lai là nhạc mẫu của Giang Thừa Ngạn.

Hôm nay là ngày trưởng tử đích tôn kết hôn, Lan thị không hề tới, đã cực không nể mặt, nhưng Kiều Thị thấy Khánh Quốc công rất nể tình, Lương Lượng cùng Lương Thanh Huyên cũng là vãn bối cực hiểu chuyện, mới khiến trong lòng Kiều Thị dễ chịu một chút. Dù sau cũng là nhi tử bọn họ muốn cưới con gái nhà người ta, nhà gái làm cao một chút, cũng không đáng trách. Hành động hôm nay của Chu thị, quả thực là quá đáng đến cực điểm!

Giang Chính Mậu cũng ngoài ý muốn, nhất thời không biết nên nói gì. Vốn tưởng rằng Chu thị là người dễ dàng hòa hợp, không ngờ hôm nay lại quá đáng như vậy.

Tuy rằng Giang Chính Mậu vừa ý Hoắc Nghiễn, bây giờ cũng cảm thấy việc hôn nhân này của khuê nữ, cũng phải suy tính lại thật kĩ càng.

Ông ôm thê tử vào lòng, nhẹ nhàng vỗ sống lưng của bà, động viên một phen, nói: "Được rồi, đừng nóng giận, nếu để cho nhi tử nhìn thấy, lại suy nghĩ lung tung. Nếu Bình Tân Hầu phủ không khoan dung như vậy, chúng ta hà tất miễn cưỡng mối kết thân này. Diệu Diệu tốt như vậy, nàng còn lo con bé không tìm được nhà chồng tốt hơn sao?"

"Nhưng—— "

Kiều Thị là người từng trải, hiểu được một khi cô nương gia đã động tâm thì rất khó kìm lòng, nếu lúc này nói với nữ nhi, không hứa gả nàng cho Hoắc Nghiễn, trong lòng khuê nữ sẽ có khó chịu biết bao nhiêu. Nghĩ như vậy, Kiều Thị càng cảm thấy mình quá mức may mắn, mẹ chồng của bà, cũng là biểu di đã nhìn bà lớn lên, ngoại trừ lúc đầu có chút bất mãn, sau đó khi bà sinh ba nhi tử, cũng chưa chịu chút ấm ức nào.

Kiều Thị ngẩng đầu lên nói, "...Để thiếp thân suy nghĩ thêm, tóm lại chuyện đại sự cả đời của Diệu Diệu là quan trọng nhất. Nhưng thiếp thân lại lo lắng, tính tình của Chu thị như vậy, nếu ngày sau cho dù Diệu Diệu thuận lợi gả qua đó, sợ cũng phải nếm chút khổ sở."

Giang Chính Mậu nói: "Diệu Diệu là đứa bé hiểu chuyện, hôm nay con cũng chịu ấm ức, buổi tối nàng qua động viên con, cũng hỏi ý của con xem như thế nào."

Kiều Thị gật đầu, gọi nha hoàn lại đây, một lần nữa trang điểm, lại trở về chỗ ngồi.

Sắc trời đã tối, nhưng Trấn Quốc Công phủ vẫn phi thường náo nhiệt.

Giang Thừa Nhượng mặc hỉ bào màu đỏ liên tục bị mời rượu, uống đến gương mặt tuấn tú đỏ bừng, dáng vẻ say khướt, vội vẫy tay nói: "không được, tha ta thôi."

Ngày vui như hôm nay, sao có thể dễ dàng thả tân lang đi vào động phòng chứ? Đương nhiên phải cố gắng giữ lại một phen. Có điều Giang Thừa Ngạn nghĩ đến ngày đại hôn của mình, chắc chắn cũng sẽ bị giữ lại tra tấn trút rượu như thế này, nên tranh thủ thời gian còn sớm tập luyện trước, tràn đầy nghĩa khí cản rượu giúp đại ca nhà mình.

Giang Chính Mậu trở lại bàn tiệc,nhìn Tuyên Vương vẫn luôn uống rượu, nhất thời lông mày càng cau thêm mấy phần. Ông còn tưởng Tuyên Vương chỉ rảnh rỗi lại đây, nhưng hôm nay lạingồi lâu như vậy... Giang Chính Mậu cũng biết, dạo gần đây Tuyên Vương thật sự bận rộn, với Tuyên Vương mà nói, trưởng tử của ông kết hôn, có thể dự tiệc đã là nể tình lắm rồi, bây giờ...

Nể tình này hình như hơi quá thì phải!

Giang Chính Mậu thở dài, nâng chén uống một hơi, cũng bởi vì trong lòng nghĩ mãi vẫn không ra vì sao, mới hơi thất thần một chút đã sặc.

Lục Lưu vội đưa mắt nhìn sang.

Giang Chính Mậu khẽ gật đầu nói, nói: "Hôm nay Vương gia có thể tới dự tiệc mừng của khuyển tử, đối với Trấn Quốc Công phủ mà mó đúng là rồng đến nhà tôm."

Lục Lưu thái độ ôn hòa nói: "Quốc công gia khách khí."

Rốt cuộc là ai khách khí, hình như chính ông cũng không phân biệt nổi nữa rồi? Giang Chính Mậu đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, nhìn cách đó không xa có đồng liêu ăn cưới sắp về, liền rời chỗ ngồi nói: "Vương gia, thất lễ." nói xong liền đi qua tiễn khách.

Khách nhân rời đi chính là Đường phủ Đường Tiếu Hồng Hồng cùng thê tử Tôn thị, còn có nữ nhi Đường anh. Đường Tiếu Hồng chắp tay, nói mấy lời khách sáo. Giang Chính Mậu tự mình đưa cả nhà bọn họ xuất môn.

Lên xe ngựa, Đường anh nói với Tôn thị: "Mẫu thân, Giang bá bá này thật là khách khí." Mới tới Vọng Thành, Tôn thị cũng dẫn Đường anh đi qua mấy hộ gia đình gần đó chào hỏi, dù có quan hệ họ hàng hay không, nhưng ai nấy đều mắt cao hơn đầu, Trấn Quốc Công phủ này đúng là gia đình giàu có chân chính, giáo dưỡng của người nào cũng đều rất tốt, khách khí. Ngay cả chủ nhân gia đình Trấn Quốc công này, đối đãi bọn họ cũng lễ độ có thừa.

Tôn thị cũng gật gù, Trấn Quốc Công phủ cùng Đường gia bọn họ không có quan hệ thân thích, đều là đời trước lão thái gia đối với lão quốc công gia từng có chút ân tình, đến bây giờ bọn họ còn có thể ghi nhớ, thật là không thích hợp. Tôn thị nhìn một chút bộ đồ mới đẹp đẽ của khuê nữ, sờ soạng một cái, nói: "Vật liệu quần áo này thật là tốt, ngày mai mẫu thân sẽ đi hỏi thử xem quần áo này được làm ở đâu, đến mua quần áo mới trả lại cho người ta."

Đôi mắt to của Đường anh sáng ngời như sao, nói: "Lúc đầu nữ nhi cũng nghĩ vậy. Nhưng Giang muội muội đối xử với con rất thân thiết, nói tặng bộ xiêm y này cho con. Nếu con mua một bộ khác trả lại nàng, sợ là có vẻ hơi xa cách. Sinh thần của Giang muội muội sinh nhật vào tám tháng, tới sinh thần của muội ấy, chúng ta chọn lễ vật quý trọng hơn một chút, mang đến tặng. Mẫu thân cảm thấy thế nào?"

không ngờ khuê nữ suy nghĩ chu đáo như vậy, Tôn thị nói: "Được, vậy cứ theo ý con."

Đường anh cười cười, nhoài người ra phía cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm phồn hoa nơi này. Hôm nay kết giao bằng hữu, lần đầu tiên nàng cảm thấy, thật ra ở dưới chân thiên tử cũng không tệ lắm



Tiệc mừng dần tan, Giang Diệu không thể cùng Lục Lưu nói nhiều mấy câu, chỉ nhìn theo hắn rời đi. Nàng thấy thái độ của Lục Lưu đối với cha, thật có mấy phần tư thái cuta con rể kính trọng nhạc phụ đại nhân. Có lẽ bị việc vui hôm nay của đại ca lây nhiễm, tiểu cô nương chưa cập kê Giang Diệu, cũng có chút mong đợi cảnh tượng lập gia đình.

Bên Giang Thừa Nhượng, tất nhiên là một khắc đáng giá nghìn vàng.

Mà Cẩm Tú Viên bên này, Giang Diệu đút nai con Trường Phúc ăn khuya, liền vào nhà rửa mặt ngủ. Hôm nay Giang Diệu thức dậy sớm, lại hài lòng cả một ngày, vừa nằm xuống liền ngủ. Lúc Kiều Thị tới để động viên khuê nữ, thấy khuê nữ đã ngủ, liền rón rén vòng qua bình phong bốn mùa như ý làm bằng gỗ trầm hương, nhìn về phía khuê nữ ngủ say sưa trên giường nhỏ ——

Kiều Thị ngồi trên tú đôn, giơ tay chèn lại chiếc chăn mỏng gấm màu đó có thêu những chú chim ngậm nhành hoa, lại thấy khóe miệng khuê nữ mỉm cười, thấy ngay cả trong giấc mộng con bà cũng đang rất vui vẻ, liền yên tâm.

Bình minh ngày kế, Giang Diệu rửa mặt một phen, liền tới Thiên Ân đường của lão thái thái.

Giang Diệu hầu lão thái thái nói chuyện một lúc, liền nghe đại nha hoàn Đàn Vân bên người lão thái thái nói: "Lão tổ mẫu, đại công tử cùng đại thiếu phu nhân đến đây kính trà."

nói xong, liền thấy Giang Thừa Nhượng mặc một bộ cẩm bào màu xanh ngọc, tinh thần hưng phấn cùng thê tử mới cưới Tống Loan cùng nhau đi tới.

Tống Loan có mỹ mạo đoan trang, lại là tân hôn, hôm nay mặc một bộ quần áo màu đỏ thêu hoa văn như ý, trên búi tóc mang bộ trâm cài bằng vàng ròng điểm ngọc quý, vành tai đeo một đôi khuyên tai phỉ thuý, trước đó vài ngày vẫn là tiểu cô nương được nuôi dưỡng ở khuê phòng, bây giờ gò má xinh đẹp, giữa hai lông mày có thêm chút phong vận của thiếu phụ.

Ngay cả Giang Diệu cũng không nhịn được than thở: Thành thân, đúng là khác hẳn đi!

Đối với đôi bích nhân này, nhìn ra lão thái thái mừng rỡ không khép miệng lại được. Hai vợ chồng trẻ quỳ xuống kính trà, Tống Loan theo Giang Thừa Nhượng hướng về Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị hô một tiếng: "Cha, mẹ." Khiến Kiều Thị cảm thấy rất hài lòng. Cuối cùng cũng lên làm mẹ chồng.

Lúc đứng lên, Giang Thừa Nhượng săn sóc đưa tay ra đỡ thê tử. Trước mặt nhiều người như vậy, Tống Loan xấu hổ không thôi, nhớ đến tối hôm qua bộ dạng nôn nóng như lang như hổ của phu quân, nhất thời gò má lại nóng mấy phần, 

cảm thấy hiện nay hai chân có chút như nhũn ra. Thầm nghĩ: Bây giờ mới chịu săn sóc sao?

Tống Loan lần lượt chào từng người, đến phiên cô em chồng,nụ cười trên mặt càng sâu, đem bộ trang sức mẫu đơn bằng hồng ngọc đỏ đã sớm chuẩn bị kỹ càng đưa cho cô em chồng.

Giang Diệu tiếp nhận, cất giọng ngọt nào nói: "Cảm ơn đại tẩu."

Tiếng đại tẩu đó, Làm Tống Loan nghe xong thấy trong lòng ngọt như uống mật. Bất kì cô nương nào trước khi xuất giá, cũng đều sẽ lo lắng khi về bên nhà chồng. Lo lắng nhất chính là mẹ chồng cùng côem chồng, hiện nay mẹ chồng nàng là một người rộng rãi, cô em chồng lại hoạt bát đáng yêu như vậy, Tống Loan cảm thấy mình quá mức may mắn.

Kiều Thị nhìn con dâu đưa lễ ra mắt cho khuê nữ, đối với con dâu này cũng hài lòng thêm mấy phần.

Hai vợ chồng thỉnh an xong liền cùng nhau nắm tay rời đi, Kiều Thị nhìn, bất chợt lại nhớ tới cảnh tượng lúc mình cùng phu quân vừa thành thân. Bà liếc mắt nhìn, thấy phu quân cũng đang nhìn mình, thầm nghĩ: Mới đây mà đã nhiều năm như thế rồi.

Lão thái thái đối với cháu dâu xuất thân danh môn đoan trang hiền thục này, cũng không hề cảm thấy có chỗ nào không tốt, cực kì hài lòng, bèn nhớ tới sự việc hôm qua, hỏi Kiều Thị: "Hôm qua Bình Tân Hầu phu nhân làm sao thế?"

Kiều Thị ngẩn ra, cũng biết việc này nhất định sẽ truyền tới tai lão thái thái. Bà suy nghĩ một chút, liền nói với khuê nữ bên cạnh: "Diệu Diệu, mau tới chỗ Tạ tiên sinh chuẩn bị đi học."

Giang Diệu nhỏ giọng nhắc nhở: "Mẫu thân, hôm nay ngày nữ nhi được nghỉ." Cho nên nàng không cần đi học nha.

Kiều Thị lại nói: "Vậy thì đi thêu thùa."

Giang Diệu biết mẫu thân nàng có ý định đẩy nàng ra, cũng không nói thêm gì nữa, sau khi hành lễ với lão thái thái, liền ra khỏi sảnh đường.

Đợi nữ nhi rời đi , Kiều Thị mới nói hết ý tứ hôm qua của Chu thị. Bà thấy vẻ mặt lão thái thái nghiêm túc, nói tiếp: "Có lẽ Bình Tân Hầu phu nhân cho rằng Diệu Diệu nhà chúng ta không xứng trèo cao với nhà bọn họ."

Lời này lão thái thái không thích nghe, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ có con rể là hoàng đế, thì có thể lật trời được sao? Thực sự tưởng rằng con trai nhà họ là bảo bối thật sao? Nếu như Diệu Diệu chúng ta gả tới nhà họ, đấy mới chính là thiệt thòi." Lão thái thái cảm thấy thật may mắn, may mà bà không sớm ấn định việc hôn nhân này, nếu không chính là hại cả đời cháu gái. Ở trong mắt lão thái thái, cháu gái bà chỗ nào cũng tốt, lấy nam tử nào, cũng là chịu thiệt.

Kiều Thị nói: "Lão tổ mẫu nói rất đúng, chỉ là ——" nghĩ đến khuê nữ yêu mến Hoắc Nghiễn,Kiều Thị có chút không đành lòng.

Lúc này nhị phu nhân Phùng thị nhìn ra một chút đầu mối, cười cười nói: "Lão tổ mẫu không nên tức giận. Bình Tân Hầu phu nhân này mấy năm trước không phải đối xử rất tối với Diệu Diệu nhat chúng ta sao? Hôm qua sợ là tâm tình không tốt, mới nặng lời một chút. nói thật, Bình Tân Hầu phủ bây giờ đâu còn giống ngày xưa, Hoắc công tử này lão tổ mẫu cũng từng gặp qua vài lần, thân phận dáng dấp đứa nhỏ này nhìn đâu cũng vừa mắt, thanh niên tuấn kiệt ở Vọng Thành này tuy nhiều, nhưng muốn tìm một người xuất chúng về mọi mặt như Hoắc đại công tử xuất chúng, cũng không phải dễ dàng..."

Ý chính là —— hôm qua Chu thị xác thực có tư thái khinh người, Trấn Quốc Công phủ nếu nhịn mộtchút, đem Giang Diệu gả qua đó, cũng coi như chiếm tiện nghi.

Lão thái thái trừng mắt nhìn bà ta, nói: "Lời ngươi nói là có ý gì? Nhà người ta có thái độ như vậy, sao chúng ta còn mặt dày đem Diệu Diệu gả qua đó, nếu thật sự như vậy, sau này Diệu Diệu còn không bị người Bình Tân Hầu phủ coi rẻ sao."

Lão thái thái đang giận dữ, Phùng thị không dám xen mồm. Tất nhiên bà ta cũng không hy vọng Giang Diệu gả tới Bình Tân Hầu phủ, dù sao chất nhi của bà ta còn nhớ thương Giang Diệu không quên. Có điều ——với thân phận của Bình Tân Hầu phủ bây giờ, sao có thể đem so với thế gia bình thường khác? Kiều Thị ngày thường kiêu căng tự mãn, hôm qua cũng không dám cùng Chu thị trở mặt. Bà sĩ diện như vậy, bây giờ Bình Tân Hầu phủ lại uy phong, làm sao có khả năng từ bỏ mối hôn sự này?

Đều là tục nhân ham muốn quyền quý thôi.

Nhưng lão thái thái lại không như thế, lão thái Thái tất không để cháu gái bảo bối chịu một chút ấm ức nào. Bà ta làm như vô tình nói ra lợi và hại, khiến lão thái thái nổi giận, chính là không muốn gả cháu gái tới Bình Tân Hầu phủ. Như vậy Kiều Thị tự nhiên cũng mất một con rể tốt tiền đồ vô hạn.

Trong lòng Phùng thị thoải mái. Hôm qua Chu thị dám nói như thế, cũng ỷ vào cho dù phóng tầm mắt toàn bộ Vọng Thành này, cũng không tìm ra được thanh niên trẻ tuổi xuất sắc hơn đại công tử của Bình Tân Hầu phủ. Quả nhiên, Kiều Thị yên tĩnh đến cái rắm cũng không dám thả.

Lão thái thái quở trách một trận, để Phùng thị cùng Thích thị từng người trở về, chỉ để lại Kiều Thị mộtmình nói chuyện.

đi tới ngoài sân, Thích thị nhất thời trợn mắt nhìn, nói với Phùng thị: "Nhị tẩu vì sao cố ý chọc giận lão tổ mẫu, còn sợ chuyện này huyên náo chưa đủ lớn sao?"

Phùng thị cười cười nói: "Lời Tam đệ muội có chút quá đáng, chúng ta đều là thẩm thẩm của Diệu Diệu, tất nhiên là muốn tốt cho Diệu Diệu. Hoắc đại công tử kia xác thực ưu tú, điểm này muội và ta đều rõ ràng, hơn nữa ý của đại tẩu, muội cũng nên biết. Nếu đại tẩu cam lòng để Diệu Diệu chịu chút ấm ức, vậy chúng ta cũng không thể nói gì. Người ta hay nói con dâu chịu ấm ức rồi cũng sẽ thành mẹ chồng, con dâu mới nào cũng đều sẽ bị làm khó dễ, chúng ta không phải cũng như thế sao?"

Thích thị nói: "Ánh mắt của Nhị tẩu đúng là nhìn xa trông rộng, chỉ là.... Ta lại không hề thấy Nhị tẩu hi vọng Diệu Diệu có thể gả tới Bình Tân Hầu phủ." Nà đến gần vài bước, nhìn Phùng thị nói, "Đừng tưởng rằng, không ai biết trong lòng ngươi đang có tính toán gì. Cho dù Diệu Diệu không thể thành đôi với Hoắc đại công tử, cũng không tới lượt chất nhi phóng đãng phong lưu của ngươi."

"Ngươi ——" Phùng thị thấy Thích thị xoay người rời đi, hận đến nghiến răng, thấp giọng nói, "Làm ra vẻ chính trực, cho dù có gương mặt đẹp thì cũng có ích lợi gì, không phải là không giữ được nam nhân sao."

Phùng thị mang theo cơn giận quay trở về Ngô Đồng Uyển.

Thiếp thân nha hoàn của Phùng thị là Đào nhi bước lên đón, thấp giọng nói: "Nhị phu nhân, Phùng công tử bên kia lại tới thúc dục, ngài xem..."

Phùng thị tức giận nói: "Cái thứ bị sắc đẹp mê hoặc tâm thần, là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, lại không hề biết kiên nhẫn là gì!"

Đào nhi nói: "Ý của phu nhân là —— "

Phùng thị hít sâu một hơi, nói: "Bảo hắn kiên nhẫn đợi, không cho có thêm bất luận động tác gì, nếu lại giống như lần trước không nghe an bài, vậy thì bảo hắn đừng bao giờ đến gặp ta."

Đào nhi vâng dạ: "Nô tỳ biết rồi." Liền lui ra, đi ra ngoài đáp lời cho gã sai vặt của Phùng Ngọc Tuyền.

Phùng thị ngồi xuống, nhớ đến phản ứng hôm nay của lão thái thái. Nếu Bình Tân Hầu phủ bên kia, Chu thị cứ kênh kiệu làm cao, hôn sự này, chắc chắn là không được rồi. Nghĩ Kiều Thị sắp mất con rể xuất chúng như vậy, trong lòng Phùng thị có chút đắc ý. Chỉ là ——cháu gái bảo bối của lão thái thái, làm sao có khả năng gả cho chất nhi công tử bột của bà ta chứ?

Nhất thời Phùng thị buồn phiền đến mức đau cả đầu.

Bên này Giang Diệu trở về Cẩm Tú Viên, không có tâm tư thêu thùa, ở trong sân đút Trường Phúc ăn một lúc, lát sau mới vào trong nhà, nằm nhoài trên giường La Hán nghĩ chuyện. Hơn nửa canh giờ sau, Kiều Thị đến thăm nữ nhi.

Giang Diệu thấy Kiều Thị đến, vội vàng đứng dậy gọi: "Mẫu thân."

Nhìn khuôn mặt nhỏ mỉm cười xinh đẹp của khuê nữ, lòng Kiều Thị lại buồn mấy phần. Vừa nãy lão thái thái giữ bà lại nói riêng, cho thấy thái độ ——không thể để khuê nữ gả tới Bình Tân Hầu phủ chịu ấm ức.

Vào lúc này bà muốn cùng khuê nữ nói, nhưng thật sự lại không thể nói thành lời.

Giang Diệu cảm thấy mẫu thân mình hôm nay có chút không thích hợp, ngồi gần lại một chút, chớp mắt nói: "Mẫu thân sao thế? Có lời gì muốn nói với con sao?"

Kiều Thị nghĩ lại bản thân mình lúc còn trẻ, gả cho biểu ca, cũng không được trôi chảy. Nhưng khi đó, trong lòng nhận định một người, sao có thể nói thay đổi liền thay đổi ngay? Theo ý nghĩ hồi đó của bà, chỉ cần có thể gả cho nam nhân mình thích, nếu mẹ chồng khó hầu hạ, cũng chấp nhận.

Kiều Thị mấp máy môi, một lúc lâu cũng nói không ra lời.

Giang Diệu nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Mẫu thân? Rốt cuộc là sao ạ?"

Kiều Thị quyết tâm, đang lúc muốn lên tiếng, liền nghe Hứa ma ma vội vàng đi vào. Kiều Thị trừng bà một chút, ảo não nói: "Ồn ào cái gì?"

Hứa ma ma sắc mặt lúng túng, hướng về Kiều Thị cùng Giang Diệu hành lễ, nói: "Ở phòng khách... Phòng khách... Tuyên Vương đến rồi."

Tuyên Vương?

Kiều Thị nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, lẩm bẩm nói: "Hôm qua không phải vừa tới sao? Tại sao hôm nay lại đến nữa? Chẳng lẽ... Rượu cưới cũng có thể uống đến nghiện được sao?"

Kiều Thị nói: " Tuyên Vương đến, không phải có Quốc công gia sao? Bọn họ đàm luận chính sự, ta tới đó làm gì."

Hứa ma ma lại nói: "Hôm nay cũng không phải một mình Tuyên Vương đến đây, mà cùng đến với Mục lão thái thái."

Mục lão thái thái tới?

Kiều Thị ngẩn ngơ một lúc, hỏi: "Chính là Mục lão thái thái của Phụng Quốc Công phủ tới?" Thấy Hứa ma ma gật đầu, Kiều Thị lúc này mới vội vàng đứng dậy, kinh ngạc nói, "Sao lại mời lão nhân gia đến nới này?"

Kiều Thị trong lúc nhất thời nghĩ mãi cũng không ra, nên quay sang nói với Giang Diệu: "Mẫu thân đi ra ngoài tiếp khách, con chờ một lúc nữa." Kiều Thị đi vội vàng, nên tất nhiên không nhìn thấy khuôn mặt của con gái bà cũng đang sững sờ.

Giang Diệu một hồi lâu mới kịp hồi hồn, theo bản năng nắm chặt hai tay, mi mắt lẳng lặng nhìn xuống, cúi đầu nhìn ngón tay của mình. Nhớ lại lời hôm qua Lục Lưu nói cùng nàng, hôm nay hắn sẽ tặng nàng một lễ vật, có lẽ là chuyện này. Giang Diệu cong cong vành môi, thầm nghĩ: Đúng là không biết xấu hổ mà, định đem bản thân tặng cho nàng sao?

Nếu nói lúc trước Giang Diệu còn có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy thái độ hôm qua của Chu thị, nàng lập tức không còn gì để do dự nữa. Mục lão thái thái cùng lão vương phi của Tuyên Vương phủ là tỷ muội, hôm nay Lục Lưu lại cùng Mục lão thái thái tới phủ Trấn Quốc Công này, mục đích đã cực rõ ràng.

Giang Diệu rất lo lắng. Cha mẹ nàng cũng không phải loại người sợ hãi quyền lực, dù Lục Lưu đến cầu thân, nếu không hài lòng, vẫn từ chối như thường. Theo ý lúc trước của cha mẹ nàng, sẽ không gả nàng cho một người như Lục Lưu.

Càng nghĩ, hàng mày nhỏ của Giang Diệu càng cau lại mấy phần. Người này cũng không nhắc trước với nàng,nnếu sớm nói,nàng cũng sẽ có chuẩn bị tốt,bcùng Lục Lưu trong ứng ngoài hợp.

Trong phong khách phủ Trấn Quốc Công, ngồi ở vị trí chủ vị là Mục lão thái thái, tóc hoa râm, mặt mày từ ái, mặc một bộ y phục bằng lụa đỏ thêu ngũ vân vờn hoa, trên trán của bà mang một sợi dây hoa mẫu đơn bằng vàng, toàn thân đều toát lên vẻ quý phái khí thế. 

Ngay cả lão thái thái của phủ Trấn Quốc Công ở trước mặt Mục lão thái thái cũng có vẻ không phóng khoáng bằng.

Mười mấy năm qua, Mục lão thái thái chỉ một lòng lễ Phật, cực kỳ hiếm tiếp khách, nói chi lại chủ động tới cửa như hôm nay.

Hai vị lão thái thái ngồi ở vị trí đầu, Giang Chính Mậu ngồi dưới tay lão thái thái. Giang Chính Mậu nhìn Mục lão thái thái đang cùng mẫu thân mình nói chuyện, không nhịn được lại liếc nhìn Tuyên Vương đứng bên người Mục lão thái. Thấy vị Tuyên Vương này tuổi còn trẻ, hôm nay mặc một thân cẩm màu xanh sẫm, thêu hoa văn, đai lưng khảm ngọc, chân mang giày bằng gấm vân cẩm màu đen thêu chỉ vàng. Kim quan rực rỡ, khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã giống như được khắc ra từ ngọc.

Nhưng cách ăn vận này cũng quá mức long trọng, hôm nay phủ Trấn Quốc Công bọn họ cũng đâu có làm hỉ sự. Lại nhìn sang Mục lão thái thái, lông mày Giang Chính Mậu càng cau lại mấy phần. Khi nghe Mục lão thái nói rõ ràng mục đích đến của mình, Giang Chính Mậu mới kinh ngạc không ngớt, ngơ ngác nói: "Ý của lão phu nhân là..."

Mục lão thái thái cười thật tươi, liếc mắt nhìn Lục Lưu bên cạnh, nói: "Đứa nhỏ này là ta nhìn nó lớn lên, muội muội ta trước khi đi, đã cố ý dặn dò ta rằng, sau này chuyện đại sự cả đời của đứa bé này, nhờ ta quan tâm giúp đỡ nó một chút. Quốc công gia nhìn xem, cái khác thì không nói, đứa bé này dáng dấp dung mạo rất tuấn tú, nhân phẩm cũng tốt... Cùng làm quan trong triều, chắc trong lòng Quốc công gia cũng biết, nó cũng là người có thể đảm đương trách nhiệm lớn." nói xong, Mục lão thái thái liếc mắt ra hiệu cho Lục Lưu, Lục Lưu hiểu ý, xoải bước đi tới trước mặt Giang Chính Mậu.

Giang Chính Mậu theo bản năng muốn hành lễ, lại thấy nam tử trước mắt hai tay cung kính trình lên một tờ giấy vàng, nghe hắn ôn hòa nói: "Quốc công gia không cần đa lễ."

Giang Chính Mậu hai tay tiếp nhận tờ giấy vàng viết ngày sinh tháng đẻ, nhất thời cảm thấy đầu có chút choáng váng, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.

Chuyện này...

Ông nhìn lướt qua, ngước mắt, thấy lão thái thái liếc mắt nhìn về phía mình, trong ánh mắt có ý dò hỏi. Rốt cuộc là chuyện đại sự cả đời của khuê nữ, Giang Chính Mậu làm cha, đương nhiên có quyền lên tiếng, ông nói: "Tiểu nữ tuổi còn quá nhỏ, cứ xem như đã định thân, nhưng nếu muốn thành thân, sợ là phải đợi thêm mấy năm."

Mà Tuyên Vương đã hai mươi, việc hôn nhân này cũng không thể kéo dài nữa, theo lý thuyết thì cônương mười lăm, mười sáu tuổi mới thích hợp nhất.

Mục lão thái thái lại nói: "Giang tiểu cô nương năm nay đã mười ba tuổi, năm nay định thân, chờ sang năm cập kê, là có thể thành thân. Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề."

Nhưng Giang Chính Mậu dự định giữ khuê nữ đến mười sáu tuổi mới gả, chưa từng nghĩ tới vừa cập kê liền để khuê nữ kết hôn. Lời Mục lão thái thái nói cũng không sai, ông cũng không có cách nào phản bác. Giang Chính Mậu cười nói: "Lão phu nhân cũng rõ, cô nương của quý phủ chúng tôi từ nhỏ đã quen được nuông chiều rồi, sợ là... Sợ là không đảm đương nổi vị trí chủ mẫu."

Mục lão thái tháu lại nói: "Quốc công gia cũng biết Tuyên Vương phủ là do ai đang làm chủ, Giang tiểu cô nương nếu gả qua đó, đương nhiên mọi người đều sẽ theo ý nàng, một chút cũng không làm cô bé con chịu thiệt. Còn vị trí Vương phi, ta lại nghe nói Giang tiểu cô nương thông tuệ cơ linh, có một số việc vừa học sẽ biết, nếu ngại vất vả, đứa nhỏ này ta cũng đau lòng, thành thân xong, Giang tiểu cô nương nếu muốn quản gia thì quản gia, còn nếu không muốn quản thì để hạ nhân đi làm, mọi việc đều thuận theo ý nàng ấy."

Nhất thời Giang Chính Mậu cũng không biết phải nên nói thế nào.

Mục lão thái thái là một người thông minh, lập nói: "Đương nhiên, ta cũng hiểu rõ tâm tình của cha mẹ khi sắp gả nữ nhi, việc hôn nhân đại sự không thể qua loa. Hôm nay ta mang theo đứa nhỏ này đến đây, cũng không mong sẽ có thể cầu được con dâu ngay lập tức, Quốc công gia cần thời gian suy nghĩ, thương lượng qua với phu nhân, cũng là chuyện đương nhiên."

Giang Chính Mậu nói: "Đúng thế, phải suy nghĩ thêm."

Sau đó Mục lão thái thái lại quay sang nói chuyện với lão thái thái. Kể đứa nhỏ Lục Lưu này hiểu chuyện thế nào, tính cách tốt ra sao.

Mục lão thái cười cười nói: "... Việc kia cứ như vậy đi. Quốc công gia cứ cân nhắc thật kỹ, lần sau ta sẽđến nghe ý kiến của Quốc công gia." nói xong liền đứng dậy, Lục Lưu bên cạnh vội hướng về lão thái thái cùng Giang Chính Mậu gật đầu, sau đó đỡ Mục lão thái thái đi ra ngoài.

đi tới bên ngoài, Mục lão thái thái nhìn sắc mặt Lục Lưu, không nhịn được cười nói: "Con đó, bình thường không phải rất bình tĩnh sao? Sao hôm nay lại nôn nóng đến thế?"

Lục Lưu nhàn nhạt nói: "Lần tới lại phải nhờ di bà bà tiếp tục đến đây một chuyến."

Nhìn đứa nhỏ này, Mục lão thái liền nhớ đến muội muội của bà, nếu muội muội bà vẫn còn, biết Tôn nhi rốt cục có ý muốn cưới vợ, có lẽ sẽ vui đến nhường nào. Mục lão thái được đỡ lên xe ngựa, nói: "Việc hôn nhân của con, ta tất nhiên sẽ giúp. Chờ nửa tháng sau, ta sẽ cùng con đến đây thêm lần nữa."

Lục Lưu rũ mắt xuống, đắn đo một lúc rồi mới nói: "Mười ngày sau đi."

Mục lão thái thái bật cười thành tiếng, nói: "Con thật là... Được, cứ theo ý con nói, mười ngày sau"

Lông mày Lục Lưu lập tức giãn ra.



Lúc Kiều Thị đến phòng khách, biết được Mục lão thái thái cùng Tuyên Vương đã rời đi , thấy sắc mặt phu quân mình và lão thái thái đều nghiêm nghị, không nhịn được lo lắng nói: "Quốc công gia, hôm nay Tuyên Vương cùng Mục lão thái thái đến là vì chuyện gì?" Sau khi nghe Giang Chính Mậu kể lại đầu đuôi sự việc, nhận lấy tờ giấy có ghi ngày sinh tháng đẻ từ tay ông, bà giật mình, một lúc sau mới như kịp hiểu, "Hèn chi..."

Hèn chi vào hôm Đế hậu đại hôn, Tuyên Vương lấy lòng Kiều Thị như vậy.

Hèn chi hôm qua trưởng tử kết hôn, Tuyên Vương không chỉ đến dự tiệc, thái độ thân mật, lại còn ngồi ở bên cạnh con thứ ba, còn đưa một phần đại lễ cực kì quý trọng.

thì ra là sớm có dự mưu!

Gân xanh trên trán Giang Chính Mậu giật giật không ngừng, nhìn vào ánh mắt của lão thái thái, liền động viên nói: "Mẫu thân yên tâm, chuyện này nhi tử sẽ xử lý thích đáng." Sau khi trấn an được lão thái thái liền sai người đưa bà về Thượng Ân đường.

Kiều Thị suy nghĩ một chút, nói: "Việc kia quốc công gia trả lời ra sao?"

Giang Chính Mậu nói: "Mục lão thái thái đúng là người hiền lành, đã đồng ý cho chúng ta thêm chút thời gian suy nghĩ. Nhưng về phía Tuyên Vương ——" Giang Chính Mậu làm sao cũng nghĩ không thông, vì sao Tuyên Vương lại đột nhiên coi trọng khuê nữ của ông. Ông nhìn thê tử, hỏi, "Tuyên Vương từng gặp Diệu Diệu của chúng ta khi nào thế?"

Kiều Thị nhất thời hiểu rõ ý của phu quân mình, nói: "Chuyện này, để thiếp thân đến hỏi thử xem."

Giang Chính Mậu cũng biết, chuyện này nhất định phải báo với khuê nữ, liền nói: "Vậy cũng được, nàng đến hỏi con bé thử xem."

Kiều Thị vội vàng quay lại Cẩm Tú viên, đi vào, liền thấy bên trong khuê nữ yên tĩnh ngồi trên giường nhỏ bên cửa sổ, đang cúi đầu thêu thùa. Lúc trước người tới cửa cầu thân không phải là không có, nhưng Kiều Thị lại không có cảm giác mãnh liệt như ngày hôm nay. Cứ luôn cảm thấy, bé gái nho nhò gầy teo trong tã lót chớp mắt một cái đã đến tuổi phải lập gia đình. Bà đi qua ngồi xuống, hỏi: "Hôm nay Mục lão thái thái cùng Tuyên Vương đến để làm gì, con biết không?"

Trong lòng Giang Diệu tuy đã rõ nhưng cũng không dám nói thẳng, chỉ ngước mắt nhìn mẫu thân mình, hé môi nói: "Mẫu thân..."

Kiều Thị nói thẳng đáp án: "Là đến cầu thân. Vì con."

Dù sao cũng là cô nương gia, nói đến chuyện cầu hôn, gò má Giang Diệu nhất thời đỏ ửng, nhưng nàng cũng không thẹn thùng đến mức nói không ra lời, chỉ hỏi: "Vậy cha nói thế nào?"

Nếu lúc trước chỉ là có chút hoài nghi, thì đến hiện tại Kiều Thị đã rõ ràng, bà đưa tay véo nhẹ khuôn mặt nhỏ mềm mềm của khuê nữ, nói: "Con lén lút gặp qua Tuyên Vương lúc nào thế?"

Mặc dù đúng là nàng có lén lút gặp Lục Lưu, nhưng nói trắng ra như thế, vẫn thẹn thùng không thopi. Giang Diệu nũng nịu gọi một tiếng "Mẫu thân", sau đó mới nói: "Chỉ là... Chỉ là tình cờ gặp qua vài lần thôi."

Kiều Thị nói: "Vậy con hãy thành thật nói cho mẹ biết, con vừa ý Tuyên Vương?"

Mẫu thân nàng xưa nay nói thẳng, Giang Diệu cũng không cảm thấy kinh ngạc, nàng không nghĩ nhiều, liền nói: "Lục Lưu hắn... hắn rất tốt."

Nhìn đi, đã trực tiếp gọi tên luôn rồi. Lúc này Kiều Thị cũng không có thời gian để sửa lại cách gọi đúng mực cho nàng, nghĩ lại, lúc trước là bà đã hiểu nhầm, con gái bà đối với Hoắc Nghiễn không phải là yêuthương. Vì thế, tâm trạng của Kiều Thị cũng thở phào nhẹ nhõm. Lại nói trước kia bà thực sự rất thưởng thức Tuyên Vương. Người ta hay nói đại công tử của Bình Tân Hầu phủ nhân phẩm hình dạng là xuất sắc nhất ở Vọng Thành, nhưng đứng bên cạnh Tuyên Vương, khó tránh khỏi sẽ thua kém khá xa.

Thấy mày liễu của mẫu thân cau lại, Giang Diệu sợ bà không đồng ý, trong nhà này, chỉ cần mẫu thân nàng gật đầu, cha nàng cùng các ca ca gật đầu cũng là chuyện sớm hay muộn, việc gì cũng thế. Đôi mắt to của nàng chuyển động, nói: "Mẫu thân, hôn sự của Tam ca lần trước, chính là Lục Lưu giúp đỡ."

Kiều Thị mặc dù có chút bất ngờ, nhưng nghe được cái này, cũng không kinh ngạc giống như lúc nghe Tuyên Vương tới cầu thân. Bà nói: "Con đi tìm hắn ?"

Giang Diệu vội vàng lắc đầu, nói: "Nữ nhi không có. Là hắn thấy chúng ta bị khó dễ,nên mới chủ động tìm hoàng thượng. Mẫu thân, nữ nhi biết đúng mực."

Kiều Thị cũng tin nhân phẩm của Tuyên Vương, khuê nữ của bà tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng là một đứa bé thông tuệ, sẽ không làm ra việc hồ đồ. Chỉ là bây giờ, thấy khuê nữ chủ động lên tiếng nói giúp Tuyên Vương, ý của Diệu Diệu, bà cũng không cần hỏi nhiều nữa. Kiều Thị suy nghĩ một phen, nói: "Chuyện này, để mẫu thân suy nghĩ một chút."

Giang Diệu ngoan ngoãn nói: "Nữ nhi nghe mẫu thân."

không ai hiểu con gái bằng mẹ, Kiều Thị sao lại không biết, hiện tại khuê nữ biểu hiện càng ngoan ngoãn, là biết nàng đã đồng ý hôn sự này. Chỉ là thân phận của đối phương quá đặc thù, việc hôn nhân này thật sự không thể qua loa. Kiều Thị lại cùng khuê nữ nói chuyện một lúc, đến lúc dùng cơm trưa, cả nhà mới ngồi cùng ở trên bàn cơm.

Hôm nay Tuyên Vương tới cửa cầu thân, không ai không biết chuyện, trong một buổi sáng, đã truyền khắp Vọng Thành. Lúc Giang Thừa Ngạn ở sân cưỡi ngựa, nghe bằng hữu thân thiết đến vỗ vai chúc mừng y "Có em rể là Vương gia" cũng có chút hồ đồ.

Lúc dùng cơm trưa, Giang Thừa Ngạn mới căm giận nói: "Diệu Diệu của chúng ta không thể gả cho tên đó, ta không đồng ý!" Giang Thừa Ngạn vốn đối với Lục Lưu không có cảm tình gì, hôm qua thấy hắnkhông hề có chút cao ngạo nào của một Vương gia, hào phóng sảng khoái nói chuyện với y, đã làm y sinh ra ý nghĩ muốn kết giao bằng hữu.

Nhưng nhìn đi, hôm qua vừa mới lấy lòng hắn, hôm nay lập tức lại để lộ ra đuôi cáo.

Giang Thừa Ngạn nói, "Con đã nói mà, tự dưng lại đến lấy lòng, không phải gian trá thì cũng muốn trộm cướp cái gì đó. Thấy chưa, con nói đúng quá mà."

Lão nhị Giang Thừa Hứa tuy không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng đạm mạc, vẫn cho thấy rõ lập trường của mình.

Lão đại Giang Thừa Nhượng, thành thân xong cũng thận trọng hơn, không nói thêm gì, thấy thê tử mới cưới bên cạnh có chút câu nệ, liền tự gắp một miếng chân giò hun khói đặt vào đĩa nhỏ trước mặt thê tử. Tống Loan yên tĩnh dùng cơm, thấy phu quân săn sóc, lỗ tai nóng lên, nhìn về phía y khẽ mỉm cười.

Giang Thừa Nhượng tâm tình sung sướng, lại nhìn muội muội, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội gần như đều vùi vào trong bát cơm.

Giang Thừa Ngạn lải nhải. Giang Chính Mậu lạnh lùng nói: "Ăn không nói, ngủ không nói, mau mau ăn cơm."

Giang Thừa Ngạn bất mãn "Ồ" vài tiếng, lúc này mới cúi đầu ăn cơm.

Dùng xong cơm trưa, Giang Diệu cũng không lập tức trở về Cẩm Tú Viện, mà ở trong chòi nghỉ mát bên cạnh ao hoa sen đứng một lúc. Thấy hoa sen mịn màng xinh đẹp, lá sen xanh như một chiếc mâm bằng ngọc, làm nàng nhớ đến cảnh tượng cùng Lục Lưu chơi thuyền trên hồ buổi tối hôm ấy.

"Diệu Diệu."

Nghe phía sau có người gọi tên của nàng, Giang Diệu quay đầu, nhìn người đến chính là Tống Loan, bèn nói: "Đại tẩu."

Tống Loan gật gù, đứng bên cạnh cô em chồng, nói: "Diệu Diệu đừng vì việc hôn nhân mà lo lắng, cha mẹ tất nhiên muốn thứ tốt nhất cho muội. Còn Nhị đệ, Tam đệ, từ nhỏ đã vô cùng bảo vệ muội, sợ là bất kỳ người nào tới cầu thân, đều có thể chỉ ra một đống lớn sai phạm."

Đúng vậy. Lúc trước cũng có mấy gia đình đến cầu thân, trực tiếp bị ba ca ca nàng quở trách khôngđáng giá một đồng, nói ra một hồi toàn là đám dưa vẹo táo nứt.

Tống Loan lại nói: "Muội yên tâm, nói cho cùng, tâm ý của muội mới là quan trọng nhất."

Giang Diệu nhìn đại tẩu ôn nhu hiền lành trước mắt, cũng cảm thấy mình đã lo xa rồi. Cha mẹ nàng cùng các ca ca, đương nhiên muốn gả nàng cho vị phu quân mà nàng vừa ý. Nàng vừa ý Lục Lưu, nếu sau này nàng cùng Lục Lưu định thân, sợ là nhóm ca ca của nàng nhìn Lục Lưu cũng không hợp mắt. Giang Diệu khẽ mỉm cười, nói: "Đa tạ đại tẩu."



Mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà từ cửa sổ chênh chếch chiếu vào thư phòng. Lục Lưu ngồi trước án thư, nhìn đống tấu chương chồng chất. Hôm nay đã đến giữa trưa mà hắn chưa xem được một nửa so với ngày thường.

Lục Hà đứng bên ngoài, cũng hiểu được việc hôm nay Vương gia đến phủ Trấn Quốc Công phủ cầu thân gặp phải trắc trở. Y đang định bưng trà đi vào, nhìn thấy gã sai vặt của Ngọc Bàn Viện vội vàng chạy tới, lại gần ghé vào lỗ tai hắn nói một lúc. Lục Hà vừa nghe, nhất thời vui mừng, nói: "Là thật chứ?"

Gã sai vặt gật đầu nói: "Ở ngay cửa sau."

Lục Hà muốn đi vào bẩm báo Vương gia, nhưng nghĩ tới điều gì, bước chân dừng lại, trực tiếp đi tới phía cửa sau.

Lục Lưu ngừng động tác trên tay, cúi đầu uống một hớp trà, cảm thấy nước trà có chút nguội, muốn gọi Lục Hà ở cửa, lại nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới. Lục Lưu là người tập võ, vừa nghe tiếng bước chân này liền biết là nữ tử. hắn ngẩng đầu, nhìn người chậm rãi đi vào, là tiểu cô nương được bao bọc chặt chẽ trong chiếc áo choàng bằng gấm màu xanh đen thêu hoa hải đường.

Lúc này mới đứng dậy bước nhanh đến, tới trước mặt nàng, cất giọng ôn hòa nói: "Sao nàng lại đến đây?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.