Edit: Phạmnhi
Lê Thiếu Vân nói xong, lại ho khan hai tiếng, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, thật giống như đang cố ý chứng minh cho Cảnh Vân Chiêu rằng anh ta không có nói dối.
Lúc này, hai người ở gần hơn chút một chút, đầu Cảnh Vân Chiêu vừa đúng chạm vào cằm của anh ta, bởi vì thân hình cô hơi gầy, cho nên làm nổi bật lên sự to lớn cao ngạo của Lê Thiếu Vân.
Cảnh Vân Chiêu loáng thoáng có thể nghe được mùi thơm nhàn nhạt trên người anh ta, cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa, hơn nữa giọng anh quả thật có vài phần dễ nghe, cũng rất khó khiến cho mọi người sinh ra cảm giác chán ghét, nhìn ánh mắt anh ta tha thiết như vậy, đành gật đầu một cái.
Lê Thiếu Vân đưa bàn tay năm ngón tay mảnh khảnh thon dài, chỉ là Cảnh Vân Chiêu lại nhìn thấy lòng bàn tay anh ta có vài vết chai, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đỗ Lâm gọi anh ta là Lê Thiếu, mà anh ta lại trẻ tuổi như vậy có thể chống đỡ được Thiên Hương Lâu, người có tiếng ở kinh thành, chắc hẳn gia cảnh rất tốt, vết chai trên tay rõ ràng không hợp với anh ta, cũng không thể là do làm việc đúng không?
Chỉ là con người cô lòng hiếu kỳ không quá nhiều như vậy, chút không hiểu chỉ là trong chốc lát, kiên nhẫn bắt mạch cho anh ta, nhưng chỉ cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ khiến cho Cảnh Vân Chiêu không nói lên lời.
"Lê Thiếu, thân thể anh rất tốt." Cảnh Vân Chiêu im lặng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-nu-bac-si/1270217/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.