Tuy nói dáng vẻ Kiều Hông Diệp kéo ông ta có chút cổ quái, nhưng nhớ tới thái độ Cảnh Vân Chiêu đối với ông ta buổi sáng, lúc này Kiều Úy Dân càng cảm thấy con gái ruột thịt vẫn là thân thiết nhất.
Đây mới là dáng vẻ một đứa con gái nên có!
Kiều Úy Dân nhả ra ngụm khói, ném tàn thuốc trong tay xuống đất nghiền một lần, lúc này mới lên tiếng: "Rốt cuộc là Cảnh Vân Chiêu xảy ra chuyện gì?"
Kiều Hồng Diệp sửng sốt: "Chị làm sao ạ?"
"Đừng kêu nó là chị! Đứa con hoang này cũng xứng sao?" Kiều Úy Dân hừ lạnh một tiếng: "Lớp học hai người các con chỉ cách một vách tường, bình thường nó có động tĩnh làm sao con không nói với cha một tiếng! Hôm nay đứa con hoang đó mang theo hai mươi vạn chạy đến trấn trên không tiếc mua đồ rách của lão Lý đó!"
"Hai mươi vạn!?" Kiều Hồng Diệp lập tức sợ hãi thốt lên: "Không thể nào, cô ta nào có nhiều tiền như vậy chứ, trước kia cha cho cô ta tiền sao?"
Gần như trong nháy mắt, Kiều Hồng Diệp cảm thấy ba mẹ đối với Cảnh Vân Chiêu thật tốt quá, rõ ràng cô ta và Kiều Tử Châu mới là con gái ruột thịt của ba mẹ, nhưng không biết cả nhà mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng, bình thường trong tay nhiều nhất sẽ mấy trăm khối sinh hoạt phí, nhưng Cảnh Vân Chiêu tốt hơn, lại dám gạt nhà họ Kiều nhiều tiền như vậy!
Cha là ngu sao? Tại sao có thể cho Cảnh Vân Chiêu tiền chứ!
Hai mươi vạn thì sao, cũng đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-nu-bac-si/1270176/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.