CHƯƠNG 37
Tần Sương Kích liễm khí lại, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt. Chẳng biết tại sao, đối với đứa nhỏ này hắn không hề có cảm giác phòng bị, có lẽ vì khí chất trên người nó cũng thuần khiết như Y nhi.
Chợt nghe đứa bé kia kinh hô: “Thiên a, ánh mắt thật khá!” Tần Sương Kích cúi đầu, Y Ân không biết đã thức tự lúc nào, con ngươi đen thẳm vô tiêu tụ hướng về phía hắn. Tần Sương Kích hôn lên mặt nó, ghé môi vào tai tiểu đông tay thì thầm: “Phụ thân ở đây.” Y nhi khi thức dậy thường không rõ mình đang ở đâu, có đôi khi còn sợ tới mức khóc thút thít, phải dỗ dành nó mới tỉnh ngủ hẳn.
Biểu tình trên mặt tiểu đông tây chậm rãi tỉnh táo, nhưng phản ứng đầu tiên của nó là rụt người lại một cách sợ hãi, sau đó cảm giác được phụ thân kề bên, còn hôn mình nên thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gọi: “Phụ thân. . . . .”
Y Ân cảm thấy mọi chuyện như không có thật, đột nhiên có phụ thân có Nhã, hai người đối với Y nhi rất ôn nhu. Trước kia, cho dù là giấc mơ đẹp nhất cũng không hảo như vậy. Do đó, Y nhi càng không dám tin. . . . . sợ khi tỉnh lại tất cả đều là mộng, Y nhi vẫn đang ở nhà, vẫn bị mẫu thân mắng vì quấy rầy đệ đệ học bài. . . . .
“Tỉnh, đến. . . . .”
“Hô, thật đáng yêu!” Tần Sương Kích đang muốn ôm Y Ân ngồi dậy thì Đồng đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-nguoi-khong-du/2211621/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.