CHƯƠNG 45
Tiếng bước chân đát đát chạy xa. Y Ân nằm trên mặt đất mở to hai mắt sợ hãi, chống tay ngồi dậy. Làm sao đây. . . . . mẫu thân. . . . . mẫu thân đến đây. . . . .
Chuyện cũ tưởng như đã quên bỗng chốc hiện ra trước mắt. Y Ân vội bịt chặt hai tai, thanh âm mắng chửi sắt nhọn của mẫu thân dường như vang lên, xuyên qua hai tay thẩm thấu tận xương tủy.
Một lần, rồi lại một lần việc nguyền rủa đánh mắng không chút nào che dấu sự chán ghét. Ác mộng ngỡ như qua đi bây giờ đã bắt đầu trở lại. . . . .
Thân thể cứng ngắc theo bản năng trốn xuống dưới thạch bàn dù biết rằng vô ích. Mẫu thân sẽ lập tức tìm thấy, còn có phụ thân. . . . .
Ngày hôm qua có vị tỷ tỷ không cẩn thận làm đau Y nhi, phụ thân liền tức giận nói nàng lần sau không cần tái xuất hiện. . . . . Y Ân run rẩy cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống! Y nhi cắn đệ đệ phụ thân yêu thương nhất, phụ thân không biết sẽ tức giận ra sao! Có hay không nói với Y nhi: ‘Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa’?
Nhã đã không cần Y nhi, nếu ngay cả phụ thân cũng chán ghét, Y nhi cái gì cũng không còn!
Rõ ràng Y nhi đã cố gắng ngoan ngoãn, nhưng sao mọi người vẫn chán ghét Y nhi?
Phong Nhã tay cầm bút lông run run khiến mực nước tích lạc trên mặt giấy Tuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-nguoi-khong-du/2211604/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.