CHƯƠNG 52
Sau vài ngày tuyết rơi, Y Ân trừ bỏ đêm đó vùi mặt khóc vẫn chưa có bất cứ biểu hiện dị thường nào. Vẫn bám dính Tần Sương Kích kêu phụ thân, buổi tối nhất định phải có hai người kề bên mới yên tâm ngủ.
Hơn nữa, Y Ân dường như sợ tuyết. Nếu trời rét lạnh thì không nói, đằng này chỉ cần xuất hiện một ít tuyết nó sẽ lập tức run rẩy cuộn tròn người cho dù có mặc tầng tầng lớp lớp y phục giữ ấm. Muốn lừa nó bên ngoài không có tuyết rơi cũng vô dụng, Y nhi tựa như có thể cảm nhận được. Tối đến, lúc đi ngủ nó sẽ nắm chặt tay bọn hắn, miệng liên tục nhắc nhở trong sợ hãi: không thể ngủ, sẽ bị chôn vùi. Phong Nhã cùng Tần Sương Kích nghe vậy chỉ có thể nghiến răng, hận không thể lôi xương cốt phu phụ Y thị ra tiêu hủy.
Thời tiết cuối cùng cũng khá lên, Tần Sương Kích ôm Y nhi được quấn tròn như một trái cầu nhỏ ra ngoài hít thở khí trời thoang thoảng hương tuyết mai đang nở rộ khắp sân. Y Ân ló đầu ra, cảm nhận hương khí xung quanh xong mới chịu lộ ra nụ cười vắng vẻ mấy ngày nay.
“Y nhi, Y nhi.” Thanh âm kêu réo từ xa vọng tới. Tần Sương Kích quay lại nhìn thì chỉ thấy một vật thể tròn tròn đang lăn lông lốc tới, vừa lăn vừa kêu: “Y nhi, Y nhi, ngươi đến rồi.”
Khối cầu rất nhanh đã lăn đến kế bên, hóa ra là Cô Đồng bị Mạch Thiên Tuyết cấm cửa bấy lâu nay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-nguoi-khong-du/2211589/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.