Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 54 PN2



Tên Y Nhi

Y nhi nguyên là tiểu thiếu gia được sủng ái.



Vương phu nhân vừa qua đời khoản nửa năm, Y lão gia trong lòng tưởng nhớ thê tử nên đối đãi với nhi tử độc nhất vô vàng yêu thương. Mặc dù sau này nghênh tiến Vi thị cùng hài tử sắp ra đời cũng không quá lơ là Y nhi.

Đến khi Y nhi gần một tuổi, mọi người mới dần dần phát hiện ánh mắt của nó không thích hợp. Vi thị cũng nhân cơ hội này mà châm chọc, khiêu khích nói đây là báo ứng. Y lão gia bị nói như vậy trong lòng cũng bất an, lại để tâm chuyện Y nhi làm mất mặt hắn nên lập tức lệnh cho nhũ mẫu đem Y nhi ném ra ngoài. Sau đó, hắn tuyên bố với ngoại nhân là Y nhi chết non.

Nhũ mẫu đau lòng nhìn tiểu thiếu gia đáng thương. Bà trộm giấu nó ở sài phòng sau hậu viện hoang phế. Y nhi đối với ngoại giới hoàn toàn không biết gì, chỉ cuộn mình trong tã lót ngoan ngoãn ăn ngủ ngủ ăn, lặng lẽ sống sót trong y phủ.

Mãi đến khi Y nhi quá một tuổi mới chậm rãi học khóc nháo. Cũng bởi vì cả ngày không người để ý, hài tử một thân một mình bị giam ở sài phòng lạnh lẽo, thêm vào đó là nhìn không thấy cùng nghe không được bất cứ âm thanh nào nên thường sợ hãi gào khóc. Cho dù khóc đến tắc tiếng cũng không ai ngó ngàng, thẳng đến khi nhũ nương mang đồ ăn tới Y nhi mới ngừng khóc, thút thít dụi dụi đôi mắt sưng đỏ rồi vươn hai tay đòi bế.

Tân phu nhân luôn xem nhũ mẫu từng hầu hạ Vương phu nhân không vừa mắt nên bà không dám ở lâu, mỗi lần uy Y nhi ăn xong liền ly khai. Những lúc đó, Y nhi sẽ nắm lấy tay áo bà khóc.

Mỗi lần như thế, bà có dỗ thế nào cũng không được. Nhũ mẫu lại lo tiếng khóc của tiểu thiếu gia sẽ gọi người tới nên đành nhẫn tâm nhét vải vào miệng rồi trói chặt tay chân, khiến cho nó không thể động đậy cũng như phát ra âm thanh mới an tâm rời đi.

Thà để tiểu thiếu gia chịu khổ một chút còn tốt hơn bị phát hiện. Vị tân phu nhân kia. . . . . không phải là người rộng lượng gì. Nếu như nàng biết được, thiếu gia chưa chắc được như hiện tại.

Nghĩ như vậy, nhũ nương mỗi ngày đều trói Y nhi lại, bất chấp nó khóc đến nỗi sưng mọng hai mắt. Thời gian đầu, mỗi lần đến bà sẽ cởi dây cho tiểu thiếu gia hoạt động đôi chút, cho dù nó có khóc thành tiếng cũng không sao. Nhưng Y nhi sau một lúc lâu kêu khóc, khi được giải thoát chỉ thút thít ôm chặt chân nhũ nương, có dùng thức ăn dỗ như thế nào cũng không chịu buông tay.

Hiện tại công việc phân cho nhũ mẫu nhiều hơn hẳn so với trước đây, bà là tranh thủ khi rảnh rỗi đến uy tiểu thiếu gia, giờ lại không dễ dàng dỗ nó ăn, hơn nữa còn bị Y nhi quấn quít không buông nên tốn rất nhiều thời gian. Nhũ nương ngày càng sốt ruột, bà sợ tân phu nhân lấy cớ này gây khó dễ nên về sau uy Y nhi ăn thì không hề tháo dây trói mà chỉ gỡ bỏ miếng vải trên miệng. Lúc đầu, Y nhi còn có thể cáu kỉnh khóc nháo không chịu ăn. Nhũ mẫu lại không có thời gian dỗ dành nên đôi khi chỉ tùy tiện hướng miệng nó uy vài miếng rồi vội vã chạy đi làm việc tiếp.

Tân phu nhân càng ngày càng được sủng ái, tính tình theo đó khắc nghiệt hơn, hạ nhân trên dưới Y phủ sống cũng không mấy dễ chịu nên bà không dám phạm chút sai lầm nào. Thỉnh thoảng bận đến nỗi quên mang thức ăn cho Y nhi khiến nó đói thảm thương. Về sau, nhũ nương uy gì Y nhi liền ăn ngay, không dám cáu kỉnh nữa.

Cứ như vậy bị trói đến năm ba tuổi. Lúc này, Y nhi không biết vì cái gì tự bản thân cũng chẳng buồn động đậy, còn thêm thói quen không phát ra tiếng vang. Mỗi lần nhũ mẫu đến nó đều ngoan ngoãn nuốt thức ăn bà đút cho, sau khi ăn xong thì ngậm khăn vải, lui vào một góc nhắm mắt nghe tiếng chân bà rời đi.

Bất động không nói lời nào dần dần ăn sâu vào tiềm thức nên khi được cởi trói, Y nhi cũng sẽ không động. Hài tử nhà người ta ở độ tuổi này thường chạy nháo khắp nơi nhưng Y nhi thì ngược lại, im lặng, không biết đi, cũng chẳng biết nói.

Nhũ nương mỗi khi nhìn đại thiếu gia gầy nhỏ rồi so sánh với nhị thiếu gia béo tròn, được sủng ái thì đau lòng rơi lệ. Miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thiếu gia đáng thương, thiếu gia đáng thương của ta.”

Nhũ mẫu vốn kém kiến thức nên không biết là phải dạy tiểu thiếu gia học nói. Mỗi lần đến đưa cơm bà chỉ liên tục cằn nhằn về chuyện quá khứ, chuyện từ khi bản thân còn là a hoàn theo hầu tiểu thư ôn nhu, theo nàng tiến nhập Y phủ, rồi cũng lấy chồng không lâu sau đó, nói xong còn gào khan vài tiếng, bảo mình mệnh khổ. Y nhi những khi như vậy chỉ có thể giương miệng a a vài tiếng, chẳng học được gì. Nhũ nương kể khổ xong nhìn tiểu thiếu gia im ắng như vậy cũng cảm thấy bớt lo.

Cứ như vậy cho đến năm tuổi, Y nhi vẫn không nhìn thấy, không được dạy bảo, đi đứng bất tiện, thêm việc chưa từng nói chuyện. Bà vú dần dần già đi, động tác cũng không còn nhanh nhẹn như trước, mà Y phu nhân lại xem bà không vừa mắt. Cả nhà nhũ nương đều là hạ nhân trong Y phủ nên rất sợ phu nhân ngại bà làm không được việc mà đuổi đi. Do đó, nhũ mẫu không dám dành nhiều thời cho Y nhi, mỗi lần đều là vội vàng mang cơm thừa đến nhét vào tay nó rồi nhanh chóng chạy đi, cả một thời gian dài cũng không cùng Y nhi nói chuyện khiến hài tử càng ngày càng trầm tịch.

Rồi một ngày nọ, Y nhi bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân. Âm phát ra nhẹ nhàng, không giống cước bộ vội vã của nhũ nương làm nó phải áp tai vào vách gỗ để nghe rõ hơn. Cho tới bây giờ Y nhi chưa từng nghe qua tiếng bước chân của người khác.

“Ha ha ha”, thanh âm vang đến dường như rất vui vẻ. Y nhi vội dán sát người lên vách tường, âm thanh này. . . . . trước giờ nó chưa từng nghe qua. . . . .

Đột nhiên “huỵch” một tiếng, thanh âm kia a a một chút rồi đột nhiên khóc rống lên làm Y nhi sợ tới mức giật lui người lại. Không, không liên quan Y nhi! Không phải Y nhi khóc, đừng trói Y nhi!

Sau đó, Y nhi nghe có tiếng bước chân đi về hướng này nên gấp gáp trốn vô góc ngồi che miệng lại, không dám thở mạnh. Chớ sợ, có người tiến vào Y nhi liền cười, không phải Y nhi khóc, Y nhi cũng không có ồn ào.

“Bảo nhi, làm sao vậy?”

Cùng với tiếng khóc Y nhi rõ ràng nghe được tiếng chân người đến, chính là tiếng khóc vẫn không bị ngăn lại. Kế đó , thanh âm ôn nhu lạ lẫm vang lên: “Bảo nhi ngoan, không khóc a, ngươi khóc nương sẽ đau lòng muốn chết.”

Tiếng khóc lúc bấy giờ càng lớn hơn nữa, vừa khóc vừa thét: “Mẫu thân, ta đau quá.”

“Bảo nhi ngoan, bị ngã na? Nương xoa cho ngươi, không đau a?”

“Còn đau.”

“Bảo nhi ngoan, không khóc. Nương kêu đại phu đến bôi thuốc cho Bảo nhi, bôi thuốc xong sẽ hết đau.”

“Không, ta muốn ăn hoa quế cao, ăn hoa quế cao ta sẽ không khóc.”

Tiếng khóc khi nãy đã biến mất, thay vào đó là tiếng nói, tiếng bước chân nhảy nhót bính bính vang lớn. Y nhi sợ hãi. Chính là người kêu mẫu thân kia không có tức giận, nàng còn dùng giọng điệu thật ôn hòa nói: “Hảo, chỉ cần Bảo nhi cao hứng, muốn ăn gì cũng được.”

“Oa, mẫu thân đối ta tốt nhất.”

“Biết là tốt rồi. Ta là nương ngươi, không tốt với ngươi thì tốt với ai a.”

“Ha ha, mẫu thân, Bảo nhi không muốn đi.”

“Ai, nương ôm ngươi. Ha, Bảo nhi của ta thiệt nặng nha, tiểu tổ tông của ta a.”

Tiếng bước chân từ hai biến thành một cùng giọng cười “ha ha” dần rời xa. Y nhi áp người lên vách gỗ mỏng manh, nghiêng tai lắng nghe cho đến khi không còn bất cứ âm thanh gì nữa.

Y nhi ngồi một chỗ ngây ngốc thật lâu, nhũ mẫu đến cũng không phát hiện.

Thật kỳ quái, hôm nay Y thiếu gia nghe tiếng của bà mà chẳng phản ứng, chỉ ngồi chồm hổm bên tường, miệng khép mở tựa như ghi nhớ cái gì.

“Thiếu gia? Y thiếu gia?”

Nhũ nương tới gần, Y thiếu gia không phải bị bệnh đi?”

Y nhi nghe thấy tiếng nhũ nương thì liền ngẩng đầu, hé miệng phát ra một âm thanh nho nhỏ.

“Cái gì?” Bà vú nghe không rõ.

Y nhi cắn môi, sắc mặt có vẻ khẩn trương, mấy ngón tay thì đang nắm chặt góc áo, cất giọng run rẩy: “Mẫu. . . . . thân. . . . .”

“Mẫu thân”. Đó là từ đầu tiên Y nhi học được.

Nghe Y nhi gọi như vậy, bà vú chỉ có thể đau lòng trả lời: “Ta không phải mẫu thân ngươi. . . . .” rồi đột nhiên hoảng sợ bịt chặt miệng nó lại: “Y thiếu gia, ngài ngàn vạn lần không được nói a, nếu để cho phu nhân nghe thấy thì nguy.” Nhũ nương nói xong thì mang phần cơm thừa nhét vào tay nó, trước khi ra cửa còn dặn đi dặn lại: “Thiếu gia ngàn vạn lần không thể nói!”

Y nhi cầm bát ngơ ngác ngồi xuống, cắn chặt môi rưng rưng nước mắt. Nó cố chớp mắt vài cái để ngăn dòng lệ, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được vùi đầu nức nở nho nhỏ.

Về sau, Y nhi không tái nói chuyện, bà vú cũng chẳng để ý, chỉ vội vàng chạy đến chạy đi. Còn Y nhi thì mỗi ngày đều ghé vào vách gỗ ngóng trông thanh âm ôn nhu của ‘mẫu thân’.

Rồi mùa đông cũng nhanh đến. Tuyết rơi dày đặc làm lắng đọng trên mặt đất một lớp dày nên số lần nhũ nương lui tới ngày càng ít. Bà chỉ có thể đặt một giỏ thức ăn bên cạnh Y nhi để khi đói thì tự lấy ăn, còn không quên dặn nó đừng đi ra ngoài, bên ngoài rất lạnh.

Y nhi ngoan ngoãn không lên tiếng, nhưng chờ mãi vẫn không thấy nhũ mẫu mang thức ăn tới nữa. Cơ thể nó vốn thiếu dinh dưỡng nên hiển nhiên không cung cấp đủ nhiệt lượng thiết yếu. Mùa đông vừa đến thì thân hình nho nhỏ liền xuất hiện những tổn thương do giá rét. Nhũ nương chỉ có thể trộm chăn bông cũ của hạ nhân trong phủ mang cho nó. Trong ngoài ba lớp, cộng thêm hai miếng đệm giường làm thành một túi ngủ thật lớn cho Y nhi ở bên trong sưởi ấm. Chính là sài phòng tứ phía thông gói, bông tuyết theo lãnh phong không ngừng bay vào đóng thành một tầng băng mỏng trên bề mặt chăn bông. Lúc này, chăn bông không khác khối băng là mấy.

Y nhi run run thò tay kéo giỏ trúc lạnh lẽo vào bên trong, tận lực xê dịch mép chăn không cho gió tiến vào. Nó cẩn thận cuộn mình trên tấm đệm lạnh băng, vươn tay lấy cơm nắm ăn vài miếng rồi run rẩy nhắm mắt cố gắng ngủ. Y nhi mơ mơ màng màng ngủ để cố gắng quên đi giá buốt xung quanh. Ngủ. . . . . ngủ. . . . . chỉ khi đói bụng đến không chịu nổi mới miễn cưỡng ăn chút ít rồi ngủ tiếp, nó mong lúc tỉnh dậy sẽ không còn lạnh nữa.

Trong lúc ngủ mơ thì Y nhi đột nhiên nghe âm thanh ‘rầm rầm’ vang lên, trên người liền bị vật nặng đè chặt. Nhờ lớp chăn bông dày bao phủ quanh thân nên nó không cảm thấy đau đớn, chỉ là chẳng thể cử động. Y nhi tuy sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn gồng mình chịu đựng, không dám phát ra âm thanh.

Sài phòng tích lũy một lớp tuyết dày nặng rốt cuộc cũng sụp đổ. May mắn là Y nhi ngủ trong góc nên không bị vách gỗ gây thương tổn, nhưng lại bị tuyết đọng sàn sàn ập xuống chôn vùi bên dưới.

Nó ngoan ngoãn nằm im chờ nhũ nương tới. Đột nhiên thở không được, Y nhi cố gắng há miệng hít vào. . . . . thật khó thở. Y nhi sợ hãi giẫy giụa, chăn bông cũng theo đó mà hở ra khiến tuyết lạnh ào ào trôi vào, chẳng mấy chốc nửa người nó đã bị chôn trong tuyết. Y nhi càng muốn thoát ra thì tuyết theo khe hở tràn xuống càng nhiều, chỉ nháy mắt đã vùi lấp thân hình bé nhỏ của nó.

Y nhi điên cuồng vùng vẫy một lúc lâu cánh ta nhỏ bé lạnh toát mới miễn cưỡng bắt được một tấm ván. Nó vừa muốn nương theo đó thoát ra thì cảm giác chân như bị cái gì chặn lại, rút không ra, nửa người chôn trong tuyết không thể động đậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa hé ra đã bị cuồng phong đánh cho rát buốt, Y nhi vươn tay cố sức níu chặt tấm gỗ để tránh bị vùi lấp, tơ máu cũng theo đó chảy ra thấm ướt bề mặt ván nhưng nó lại không còn cảm nhận được đau đớn. Thân thể của Y nhi lúc này như đã chết lặng, thêm vào đó là sợ hãi và tiếng cuồng phong âm lãnh xung quanh khiến nó rốt cuộc cũng không thể kiềm được mà khóc nức nở.

Tiếng khóc yếu ớt giữa đại tuyết kia căn bản không có ai nghe. Mãi đến khi cổ họng của nó tắt tiếng, toàn thân mất đi tri giác mới có hạ nhân vô tình đi ngang qua trông thấy. Khi hắn đến cứu thì Y nhi chỉ còn chút hơi thở mong manh.

Mặc dù tránh được một kiếp nhưng thân phận của nó lại bị bại lộ. Cả nhà nhũ nương cũng vì vậy mà lập tức bị Y phu nhân đuổi ra khỏi phủ.

Y thiếu gia bị giữ lại.

Y nhi vừa mới được hạ nhân đặt vào nước lạnh để thả lỏng tứ chi co cứng thì có người đến bảo phu nhân muốn gặp. Vì thế, hài tử mới tỉnh lại không lâu được hạ nhân vội vàng mặt y phục đưa đến chỗ Y phu nhân.

Y phu nhân thong thả đi một vòng quanh hài tử rồi hung hăng hỏi: “Tên gì?”

Y nhi nhận ra đây là thanh âm của mẫu thân mà nó vẫn tưởng niệm mỗi ngày nên ý thức đang mê mang lập tức thanh tĩnh. Nghe mẫu thân hỏi tên, nó rất muốn nhanh chóng đáp lời nhưng vất vả hồi lâu mới thốt lên được vài tiếng rời rạc: “Y. . . . . Thiếu gia. . . . .” Nhũ nương thường kêu Y nhi như vậy a.

Nhưng không hiểu sao mẫu thân lại không vui, còn tát Y nhi rồi mắng: “Ngươi mà cũng xứng là Y thiếu gia?”

Y nhi bị cái tát xô ngã xuống đất, một bên mặt truyền đến cảm giác rát bỏng Tai thì thấp thoáng giọng nói lạnh lùng của mẫu thân: “Giả chết cái gì, đứng lên hảo hảo trả lời cho ta.”

Y nhi rụt người lại khi nghe thanh âm nhu trước đây giờ lại mang đầy vẻ giận dữ liền thầm nhủ, nhất định là Y nhi đã nói sai, khó trách nhũ nương cũng không muốn Y nhi lên tiếng. Hài tử gắng gượng tứ chi đông cứng để đứng lên, đồng thời không dám thốt lên lời nào nữa.

Y nhi không dám đáp lời khiến Y thị càng thêm bực bội. Nàng cho rằng nó không coi mình ra gì nên mắng giận: “Còn dám không trả lời?”

Y nhi thấy thanh âm mẫu thân giống như khó thở liền vội vàng gọi: “Mẫu thân. . . . .” Từ mẫu thân này đã được nó niệm đi niệm lại trong lòng không biết bao nhiêu lần giờ một hơi nói ra thực thông thuận. Y nhi nhớ rõ người khóc nháo kia vừa gọi mẫu thân thì nàng lập tức ôn nhu đáp lời. Nhận thấy mẫu thân tức giận nên Y nhi vội kêu, lòng thầm mong mẫu thân sẽ ôn nhu nói chuyện cùng nó, nhưng điều nó nhận được lại là một cái tát vang dội.

“Nghiệt chủng chết tiệt, mẫu thân là để cho ngươi gọi sao?”

Y nhi đau đớn có rúm người trên mặt đất, nghẹn ngào muốn khóc khi nghe tiếng mẫu thân không ngừng mắng mỏ. Tiếp đó, đột nhiên có người nắm tóc nó kéo dậy cùng giọng nói: “Mẫu thân, nó thật hảo ngoạn, ta quơ tay trước mắt nó nãy giờ cũng không phản ứng, cho ta làm đồ chơi nga?”

Kia chính là thanh âm khóc nháo mà Y Ân thường nghe được. Mẫu thân nghe thấy giọng nói này lại không hề tức giận, còn dùng âm điệu ôn nhu đáp lời: “Được rồi, nếu Bảo nhi thích thì cho Bảo nhi, về sau cứ thoải mái ngoạn không cần hỏi ý nương a.”

“Hảo, nương là tốt nhất.”

Bàn tay đang nắm tóc Y nhi bỗng nhiên buông ra làm hại nó lại ngã mạnh xuống sàn nhà, trong khi Bảo nhi vui sướng ôm mẫu thân nhảy nhót kêu: “Mẫu thân hiểu rõ Bảo nhi nhất.”

“Đương nhiên, Bảo nhi là bảo bối của nương a.” Y nhi nghe mẫu thân cùng người khác ôn nhu trò chuyện, tâm so với thân thể còn đau đớn gấp vạn lần.

Sau khi dỗ dành yêu tử xong Y phu nhân liền liếc sang hài tử đang co ro dưới chân, lạnh lùng nói: “Nếu Bảo nhi đã thích ngươi thì ta hảo tâm cho ngươi lưu lại. Ngươi thành thật trả lời vấn đề ta hỏi khi nãy, còn như dám bất tuân, xem ta thế nào phạt ngươi.”

Y nhi tự bản thân không thể đứng dậy nên được hạ nhân bên cạnh tả hữu kéo dậy. Tâm trí nó lúc này đã nửa tỉnh nửa mê, nghe mẫu thân hỏi nên không dám “ngủ”, chỉ có thể đáng thương đáp: “Y. . . . . Y. . . . . ân. . . . . ân. . . . .” Nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không biết mình gọi là gì.

“Y Ân?” Y phu nhân cắt ngang. “Thật là một cái tên khó nghe, bằng ngươi cũng xứng họ Y?” Nàng phất tay áo ra hiệu cho đám hạ nhân rồi nắm tay Bảo nhi rời đi: “Ngươi ở lại nơi này đi.”

Y nhi nghe được mẫu thân không đuổi mình rốt cuộc cũng yên tâm “ngủ.”

_Toàn văn hoàn_

127



Thính Vũ _ kiyuubi.wrodpress.com
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.