CHƯƠNG 12
Phong Nhã có chút phản ứng không kịp, chậm rãi cúi đầu, không nhìn thấy tiểu hài tử chất phác nhát gan đâu nữa. Này ôm hắn là một nam hài gầy teo, gương mặt nhỏ nhỏ cười đến sáng lạng, con ngươi vô tiêu tụ dường như tràn đầy quang mang, lệ quang theo khóe mắt chảy xuống, tích lạc trên mặt đất!
“Ân. . . . . phụ thân. . . . .” Tiểu nam hài một tay ôm chặt phong nhã, một tay dụi dụi khóe mắt cười, vùi đầu vào lòng hắn.
Phong Nhã chán ghét, định đẩy nó ra lại nghe hài tử vui vẻ nói: “Ngươi không có việc gì. . . . . Thật tốt quá!” Phong Nhã giật mình, tay không tự giác buông xuống, nghe thanh âm non nớt ở trước ngực hắn vang lên: “Cha không thấy. . . . . Y nhi thật lo lắng cho. . . . . Bọn họ nói. . . . . nghe lời có thể nhìn thấy phụ thân. . . . . Y nhi. . . . . có nghe lời a. . . . .” Y Ân ngẩng đầu, bàn tay nhỏ bé lạnh băng sờ sờ mặt phụ thân, cười đến an tâm: “Phụ thân không có việc gì. . . . . thật tốt quá!” Lại vùi vào lòng phụ thân ngửi một hơi thật sâu. Mùi phụ thân, hảo nhớ, Y nhi không bao giờ. . . . . rời phụ thân nữa.
“Ngươi không có việc gì, thật tốt quá!”
“Ngu ngốc, không nên làm ta sợ a!”
Phong Nhã hoảng hốt, nhớ tới thật lâu trước kia, thiếu niên bình tĩnh nọ cũng bằng vẻ mặt lo lắng đối hắn nói qua những lời này. Đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-nguoi-khong-du/145500/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.