CHƯƠNG 10
Tương Dương thành, ba ngày sau.
“Mau mau, nhanh lên, chậm như vậy muốn bị sa thải hả?” Hơn mười hồng y bộ khoái đêm khuya chạy xuyên qua ngõ nhỏ, đầu lĩnh chính là một gã cầu tấn đại hán, đã vào cuối thu cư nhiên trên mặt lại tràn đầy mồ hôi, một bên phất tay gào thét thuộc hạ chạy mau. Thanh âm ầm ĩ, tiếng bước chân hỗn độn trong đêm khuya không biết quấy nhiễu bao nhiêu nhà.
Ngay chỗ rẽ đụng ngã một người, cầu tấn đại hán cũng không thèm nhìn xem ai đã vội mắng: “Mẹ nó, ai không có mắt. . . . .” một chút liền ngừng lại: “Ôi, tam thúc, ngươi như thế nào đi một mình a?” Luống cuống tay chân nâng người lão tẩu dậy, đại hán cung kính: “Ngài đừng dọa ta a tam thúc, Huyện lệnh đại nhân đã hạ lệnh cưỡng chế mọi người không được ra ngoài ban đêm, ngài còn chính mình đi, này không phải đưa tính mệnh ra đùa giỡn sao?”
“Hắc, ta đây lão xương cốt, ai còn hiếm lạ? Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại.” Lão tẩu cười nhặt đồng la trên mặt đất lên. “Như thế nào chạy như vậy, có manh mối?”
“Không có, nên chúng ta mới chạy khắp nơi trong thành cho mọi người nghe thấy tiếng còn có điểm an tâm.” Cầu tấn đại hán cười khổ nói: “Ai, không nói nữa, trước hừng đông còn phải chạy một vòng thành nam. Tam thúc, ngài chớ đi xa. Như thế này, ta gọi tiểu Lục tử đến cho ngài. Mẹ nó, đồ du côn cắc ké, có vợ ấm ổ chăn liền quên cha già.”
Đại hán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-nguoi-khong-du/145498/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.