CHƯƠNG 6
Tần Sương Kích đem bát đặt trên bàn, cẩn thận ôm lấy Y Ân cùng với chăn bông lên. Y Ân liền níu chặt áo hắn, không tự chủ gọi: “Phụ thân. . . . .” rồi chợt nhớ mình không được gọi phụ thân, sợ hãi muốn khóc.
Tần Sương Kích nhìn gương mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm liền thở dài, vuốt ve mái tóc dài của nó thấp giọng nói: “Ngươi lâu chưa ăn cơm, ăn chút cháo hoa, quay đầu lại. . . . .” Dừng một chút, thật sự không có thói quen dỗ tiểu hài tử: “Quay đầu lại, cho ngươi ăn ngon.”
Y Ân ngẩn ngơ hồi lâu cuối cùng cũng phản ứng. Phụ thân đang sờ đầu Y nhi? Phụ thân không giống mẫu thân hung hung đánh chửi Y nhi, còn nói cho Y nhi ăn a? Phụ thân không có tức giận?
Con ngươi sâu đen lấp lánh tia vui sướng: Y Ân kêu phụ thân, phụ thân không tức giận nha!
Y Ân thật cẩn thận dựa vào trước ngực phụ thân rồi mới nho nhỏ kêu: “Phụ thân!”
“Ân.” Thanh âm thản nhiên rơi vào tai đối với Y Ân tựa như tiếng thiên thanh. Nó vui sướng vùi đầu vào lòng phụ thân kích động kêu to: “Phụ thân, phụ thân, phụ thân. . . . .”
“Ân.” Tần Sương Kích ôm nó ngồi trước bàn, giở chăn ra, điềm đạm nói: “Ăn cơm.” Nghe ngữ khí có chút lãnh đạm Y Ân lại cứng người, nức nở.
Đệ đệ gạt người, phụ thân không có ghét Y nhi! Phụ thân cũng không nói Y nhi là tạp chủng, không có ghét bỏ Y nhi nhìn không thấy. Phụ thân cũng làm Y nhi đau nhưng Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-nguoi-khong-du/145494/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.