“Tôi tôi là… Lê Nhật Linh”
“Lê! Nhật! Linh!” Lâm Quân nghiến răng nghiến lợi.
Cô chính là Lê Nhật Linh!
Ngay từ sáng sớm hôm đó cô đã nhận ra mình, nhưng không nói cho mình biết thân phận của cô, cứ thế coi hắn như một con khỉ xiếc?
Nhớ lại những ngày vừa qua mình nhiều lần bày tỏ hứng thú đối với cô, sắc mặt Lâm Quân trong nháy mắt âm trầm vô cùng.
Không biết dũng khí từ đâu tới, Lê Nhật Linh đẩy hản ra, trốn sau lưng Hạ Lan Châu, miệng há hốc thở hổn hển.
Ánh mắt mới vừa rồi của Lâm Quân, cùng với ánh mắt đêm đó của hắn vào ba năm trước giống nhau như đúc… Cô không chỉ một lần cho răng, hẳn muốn giết mình.
Hạ Lan Châu đầu óc mơ hồ, hồi lâu mới chợt kêu lớn lên ngạc niên, “Nhật Linh, chồng cậu, chồng cậu lại… không quen biết cậu à? !”
Lâm Quân sải chân vài bước lên trên, vượt qua Hạ Lan Châu, đi tới bên cạnh Lê Nhật Linh.
Cánh tay dài duỗi ra một cái, lập tứckhoác chặt vào hông cô, tức giận lôi cô vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, bên trong kín như hũ nút, chỉ có hai ngườibọn họ.
Cánh tay Lâm Quân vẫn ôm ngang hông cô không hề buông lỏng, ngược lại còn dùng sức mạnh hơn ban nấy, cũng không biết là muốn siết chết cô, hay là muốn khảm chặt cô vào trong thân thể mình.
Lồng ngực người đàn ông nóng bỏng, dù cách một lớp vải vãnthấm xuyên qua thân thể cô, Lê Nhật Linh đã sử dụng hết sức lực toàn thân, mới từ từgiấy giụa thoát ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/169171/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.