Hiện tại hợp đồng hàng nghìn tỷ đã sắp tới tay, Lê Vân Hàng thì đang hôn mê.
Cho dù không có sự giúp đỡ của Lâm Quân thì ông ta cũng có thể nhấc tay là thu được LX.
“Anh Quân việc gì phải tức giận như thế? Vừa nãy chỉ là đùa anh một chút thôi mà”
Vẻ mặt Jackson nhìn có vẻ ôn hòa, thế nhưng khóe miệng lại mang theo một nụ cười nhạt đầy giả tạo.
“Cái đùa này của ông có vẻ hơi quá rồi: Lâm Quân biết sự không thỏa hiệp của mình có tác dụng, hiện tại trong lòng cũng không còn âm thầm lo lắng nữa.
“Nếu đã là bạn bè thì anh Quân cần gì nháo đến nỗi khiên hai bên đều lúng túng như thế?”
“Không đâu, chúng ta trước giờ chưa từng là bạn bè. Hiện giờ giữa chúng ta cũng chỉ có quan hệ hợp tác giao dịch, về sau tôi cũng không mong muốn chúng ta có thêm bất cứ mối quan hệ nào”
Lâm Quân nhìn như nhẹ nhàng bình tĩnh nói ra một câu, thế nhưng trong mắt lạ hiện rõ lên vẻ chán ghét, điều này khiến cho Jackson vô cùng khó chịu.
“Không nói mấy lời thừa thãi nữa, vẫn là câu nói kia, tôi cho ông văn kiện, ông cho tôi thuốc giải” Lâm Quân lười tán phét với lão ta, nếu như không phải do ông ta dùng thủ đoạn hèn hạ để uy hiếp anh thì Lê Nhật Linh cũng sẽ không thành ra như vậy.
“Cũng được thôi, chẳng qua tôi muốn cầm phần văn kiện này trước.”
Phó Chủ tịch Jackson cứ yên tâm, ông đưa thuốc giải cho tôi, sau khi vợ tôi dùng và bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/1666226/chuong-910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.