“Này cô, xin cô tự trọng!”
Bùi Anh Thư hiển như là bị cái đẩy của anh làm cho khiếp sợ. Đối với thân hình và tướng mạo của mình cô ta vẫn rất có tự tin, cô ta ngồi bệt ở dưới đất, nhìn Lâm Quân một cách sợ hãi.
“Anh!”
“Cô cho tôi thứ tôi cần thì tất nhiên tôi cũng sẽ cho cô thứ cô muốn. Thế nhưng dã tâm của cô quá lớn, nó sẽ khiến cô chẳng chiếm được cái gì cả” Trong ánh mắt của Lâm Quân toát ra sự ghét bỏ không che giấu chút nào.
Sự chán ghét ấy đâm cho ánh mắt của Bùi Anh Thư phát đau: “Anh không sợ tôi sẽ không đưa cho anh sao?”
Bùi Anh Thư cười găn.
“Cô có thể làm vậy. Thế nhưng mà cô nên rõ hơn tôi Jackson là hạng người nào, nếu như để hắn biết được có người phản bội lại hắn, cô đoán người kia sẽ có kết cục như thế nào?”
Lâm Quân hiển nhiên là không có bị uy hiếp, anh cũng cười lạnh đáp lại Bùi Anh Thư. Bùi Anh Thư vừa nãy vẫn còn có thể cười nhạt, sau khi nghe những lời này của Lâm Quân sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch.
“Anh chờ đấy!”
“Anh không cần phải biết, chỉ cần đừng có quên hứa hẹn anh đã cho tôi là được.”
“Đương nhiên rồi. Sau khi việc này kết thúc cô có thể trực tiếp về Việt Nam, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô”
“Anh nghĩ tôi chỉ là muốn thứ này thôi sao?”
“Vậy cô còn muốn gì nữa?”
“Muốn được tôn trọng”
“Bùi Anh Thư không còn lỗ mãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/1666224/chuong-908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.