Chương trước
Chương sau
Có rất nhiều thứ trong thủy cung, Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt đưa bọn nhỏ đi xem xét một vòng xong thì trời cũng đã nhá nhem tối, sau khi bọn họ rời thủy cung thì sẽ gửi mấy đứa nhỏ về nhà, dù gì thì đây cũng là Giáng Sinh. Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng phải nắm bắt cơ hội này để hai người có được không gian riêng.
Đúng lúc Hà Dĩ Phong nhận ra sau đó anh ta đã mua một cây thông nô en cho ba đứa trẻ và rất nhiều đồ trang trí nhỏ xinh khác, như vậy thì khi bọn chúng ở nhà ăn cơm sẽ không cảm thấy nhàm chán vì bọn nhỏ có thể trang trí cho cây thông nô en.
Má Trương đã chuẩn bị xong bữa tối cho bọn nhỏ, Lê Minh Nguyệt lo lắng dặn dò bà mấy câu rồi mới nắm tay Hà Dĩ Phong cùng nhau rời khỏi nhà.
Thấy bọn nhỏ vừa đi vào trong Hà Dĩ Phong mới hít một thật sâu: “Cuối cùng thì cũng thoát khỏi mấy đứa nhóc nghịch ngợm đó”
“Hóa ra là anh cũng không thích trẻ con lắm nhỉ, anh chỉ giả vờ như vậy trước mặt Lê Nhật Linh thôi” Lê Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh ta đang cầm vô lăng, vẻ mặt nhẹ nhõm, dáng người vừa lịch thiệp lại rất đẹp trai khiến cô ấy không khỏi nhìn anh ta thêm vài lần nữa.
“Sao tôi có thể không thích trẻ con được?” Hà Dĩ Phong nhướng mày, hỏi ngược lại.
“Vậy mà anh lại muốn chạy trốn khỏi chúng như thế sao?”
“Không phải là do tôi muốn hai chúng ta có không gian riêng tư hơn sao?”
Lúc này Lê Minh Nguyệt không biết nói gì thêm, ngồi ở ghế lái phụ nhìn đường xá xung quanh, cô ấy cũng không biết Hà Dĩ Phong sẽ đưa mình đi đâu nữa.
Nhưng khi vừa vào trung tâm thành phố, cả đường phố tràn ngập không khí lễ hội, vô cùng sôi động, chỉ cần có Hà Dĩ Phong ở bên cạnh, đi đâu cũng được hết.
Điều mà Lê Minh Nguyệt không ngờ tới là Hà Dĩ Phong đã thực sự đưa cô ấy đi ăn tối, anh ta đậu xe ở một khu phố buôn bán tấp nập, rồi năm tay cô ấy bước vào một cửa hàng bán đồ dùng cho trẻ nhỏ.
“Anh muốn làm gì vậy?” Lê Minh Nguyệt cảnh giác liếc nhìn Hà Dĩ Phong, có chút khó hiểu.
“Không phải em rất thích trẻ con sao? Nếu như em thích như vậy thì không bằng chúng ta cùng nhau sinh một đứa đi!”
“Không muốn”
“Tại sao chứ?” Hà Dĩ Phong cau mày, Lê Minh Nguyệt thật sự không muốn sinh con với anh ta sao?
Người phục vụ từ trong cửa hàng đi ra chào đón anh, người đứng sang một bên mỉm cười và hỏi Hà Dĩ Phong cần gì.
Lê Minh Nguyệt đỏ mặt: “Tôi xin lỗi, thật ngại quá” Cô ấy vừa xin lỗi người phục vụ, vừa kéo Hà Dĩ Phong ra khỏi cửa hàng.
“Em không muốn có con với tôi sao?” Hà Dĩ Phong ngoan ngoãn bước ra ngoài cũng Lê Minh Nguyệt nhưng vẫn tiếp tục hỏi chủ đề vừa rồi.
€ó rất nhiều đôi tình nhân trẻ đang tay trong tay đi dạo trên phố, họ trẻ trung xinh đẹp và vô cùng vui vẻ, dường như cả thế giới đều đang chìm trong không khí lễ hội.
Đột nhiên Lê Minh Nguyệt trở nên nghiêm túc: “Hà Dĩ Phong, thành thật mà nói, cuộc hôn nhân của chúng ta không thể bảo đảm cho con cái sau này được”
“Tại sao?” Hà Dĩ Phong không hiểu, anh ta có tất cả, dù là tiền bạc hay thời gian, anh ta nhất định có thể cho đứa bé đó một cuộc sống tốt nhất.
Từ trước đến nay Lê Minh Nguyệt vẫn luôn vô tư không quan tâm mọi thứ, nhưng hôm nay cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, khiến Hà Dĩ Phong càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Không từ mà biệt, sinh ra một đứa con, chúng ta ít nhất cũng phải có trách nỊ| với đứa trẻ đó và cho nó một gia đình trọn vẹn chứ” Với tính cách của Hà Dĩ Phong, đến cả hôn nhân cũng không thật như vậy, thì chuyện có con với anh ta, cô ấy chỉ sợ rằng đó chỉ là ý thích bất chợt của Hà Dĩ Phong, cô ấy không thể tin tưởng anh ta rồi có con với anh ta được.
“Em cho răng chúng ta không thể cho nó một gia đình trọn vẹn sao được hay sao? Ý em là em muốn ly hôn với tôi à?”
“Chuyện kết hôn là do anh đề nghị. Ai mà biết được khi anh không muốn ở bên nhau nữa, không phải sẽ ly hôn sao?
Khi đó đứa trẻ sẽ ra sao đây?”
“Em cho răng tôi là người tùy tiện như vậy sao? Người tôi thích bây giờ là em, cho nên tôi sẽ không ly hôn với em đâu.”
“Ai mà biết được khi nào anh sẽ lại yêu người khác cơ chứ” Lê Minh Nguyệt mím môi tiếp tục phản bác lại Hà Dĩ Phong, trong lòng cô ấy Hà Dĩ Phong luôn là một kẻ ăn chơi, cho dù cô ấy có thực sự yêu anh ta đi chăng nữa, thì cô ấy vẫn luôn tự nói với bản thân rằng bản thân mình không thể tin tưởng anh ta được.
Ít nhất, cô ấy cũng nên chuẩn bị tỉnh thần để rời xa anh ta bất cứ lúc nào.
“Trong lòng em tôi là loại người như vậy sao?” Hà Dĩ Phong nhíu mày nhìn Lê Minh Nguyệt đang đứng trước mặt.
“Đúng vậy” Lê Minh Nguyệt gật đầu thừa nhận không chút do dự.
“Lê Minh Nguyệt!” Lúc này Hà Dĩ Phong đã thực sự rất tức giận, anh ta nhìn Lê Minh Nguyệt không chớp mắt, vẻ mặt u ám và đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.