Chương trước
Chương sau
Tại Thành phố Hà Nội, trên mặt Lê Minh Nguyệt có hai quầng thâm lớn quanh mắt, từ sau khi mấy đứa bé hiểu được Lâm Quân và Lê Nhật Linh sang nước Pháp là vì có việc đứng đắn, cả ba lại bắt đầu vui vẻ nghịch ngợm như trước, liên tục nhảy lên nhảy xuống, chạy qua chạy lại chơi đùa như ba chú khỉ con.
Bởi vì mỗi ngày, mấy đứa bé đều tràn đầy tinh thần và sức sống, làm cho bản thân cô ấy cũng sắp suy nhược thần kinh rồi.
“Cô Minh Nguyệt! Sao cô không chơi đùa với bọn cháu nữa!” Lâm Chí Linh nghiêng đầu nhìn Lên Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt buồn bực nắm tóc của mình, chỉ kém gầm thét lên. Tại sao lúc đầu cô ấy lại cảm thấy ba vị tổ tông nhỏ này rất ngoan ngoãn vâng lời chứ?
“Hôm qua các cháu đã chơi một ngày rồi, sao hôm nay vừa mới sáng sớm đã thức dậy, các cháu không cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ à?”
Lê Minh Nguyệt nhìn đồng hồ báo thức trong phòng khách, vô cùng tức giận ôm gối và ngồi trên ghế sofa, trong lòng âm thầm than thở rằng mình thật sự đã già rồi, không còn tinh thân sáng láng và sức sống mạnh mẽ như mấy đứa bé này nữa”
Trên mặt Hạ Ly đầy vẻ mờ mịt khó hiểu. Cô bé nhón chân lên, dùng ngón tay nhỏ xinh xắn chọc chọc vào gò má Lê Minh Nguyệt và hỏi cô ấy một cách khó hiểu: “Nhưng tối hôm qua bọn cháu đã ngoan ngoãn đi ngủ mà, tại sao lại cảm thấy bưồn ngủ chứ?”
Lê Minh Nguyệt bực bội đến mức suýt phun ra một ngụm máu tươi, cô ấy khóc không ra nước mắt nhìn má Trương.
“Cô Minh Nguyệt! Cô đi nghỉ ngơi thêm một lát đi, tôi sẽ chăm sóc ba đứa bé cẩn thận!”
“Không được! Chúng cháu muốn cô Minh Nguyệt chơi với chúng cháu!” Hòa Phong lắc đầu một cái, trên mặt đầy vẻ kiên định, cậu bé ôm lấy cánh tay Lê Minh Nguyệt, dáng vẻ muốn ỷ lại vào cô ấy, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
“Sao Lâm Quân và Nhật Linh vẫn chưa quay về vậy?” Lê Minh Nguyệt ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng.
Chuông cửa lại đột nhiên vang lên một lần nữa, má Trương đã không còn cảm thấy lạ lùng, bà ấy lập tức đi thẳng ra cửa và mở cửa ra. Ban đầu còn tưởng là cái cô tên là Lê Mỹ Vân gì kia. Ai ngờ lại có một người đàn ông ôm một gói hàng đang đứng ngoài cửa: “Xin hỏi đây có phải là nhà của cô Lê Minh Nguyệt không?”
“Đúng vậy!”
“Chào bác! Bác có một đơn hàng chuyển phát nhanh hỏa tốc từ nước ngoài, mời bác ký nhận một chút!” Người đàn ông kia gật đầu một cái, mỉm cười chào hỏi rồi đưa giấy bút cho má Trương “Hàng hóa chuyển phát nhanh hỏa tốc từ nước ngoài ư?”
Má Trương ngầm hiểu bật lên. Chỉ sợ là Hà Dĩ Phong đi lâu như vậy mà chưa trở về, lại sợ Lê Minh Nguyệt ở nhà một mình đìu hiu buồn bực nên gửi quà cho cô ấy…
“Ai vậy má Trương?” Lê Minh Nguyệt thấy má Trương vẫn chưa vào nhà, mà má Trương lại vô cùng vui vẻ, nụ cười rạng rỡ trên mặt, không nhịn được ngạc nhiên mở miệng nói.
“Cô Minh Nguyệt! Chủ tịch Phong gửi quà cho cô “Hà Dĩ Phong sao? Sao bà biết?” Lê Minh Nguyệt bĩu môi một cái, dáng vẻ vô cùng lười biếng. Cái tên Hà Dĩ Phong mê gái. Anh ta đúng là một cao thủ tán gái, nhưng đời nào anh ta sẽ làm mấy chuyện lãng mạn với cô ấy như vậy?
“Wow!” Ngược lại trên mặt Hòa Phong và Hạ Ly đều tràn đầy vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, nhanh chóng chạy đến bên người má Trương, nhận lấy cái hộp rồi đưa cho Lê Minh Nguyệt mở ra.
Trong hộp là một sợi dây chuyền đơn giản làm bằng bạch kim. Đây không hề giống là đồ vật mà Hà Dĩ Phong sẽ tặng cho người khác. Nhưng Lê Minh Nguyệt lại cảm thấy thứ này quen mắt một cách khó hiểu: “Hình như đây là sợi dây chuyền của Nhật Linh phải không?”
“Đúng vậy! Chính là sợi dây của bà chủ!” Má Trương trả lời, bà ta cũng cảm thấy rất kỳ quái. Khi Lê Nhật Linh vẫn chưa quay về, bà ta thường xuyên nhìn thấy Lâm Quân ngồi ở Phong Linh Đàm, nhìn về phía sợi dây chuyền này rồi đực người ra.
“Đây là có chuyện gì vậy?” Lê Minh Nguyệt tự hỏi tự trả lời, sau đó giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Mau! Má Trương!
Mau lấy cái hộp bưu phẩm qua cho tôi xem một chút!”
“Tôi đã xem qua rồi! Trên đó có một chuỗi tiếng nước ngoài, tôi không thể xem hiểu được”
“Hả?” Nếu Lâm Quân hoặc Hà Dĩ Phong gửi cho cô ấy, dù gì họ cũng sẽ viết tiếng Việt chứ?
“Nhật Linh xảy ra chuyện rồi!” Lê Minh Nguyệt đột nhiên kịp phản ứng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh, toàn thân đều bắt đầu sốt ruột, đứng ngồi không yên. Sợi dây chuyền trên người Lê Nhật Linh đâu mất, bây giờ lại đột nhiên chạy đến nơi này rồi, không phải xảy ra chuyện thì còn có thể là gì nữa?
Hơn nữa, trước khi đi, Hà Dĩ Phong đã nói với cô ấy, lần này đến nước Pháp, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Lê Minh Nguyệt lập tức hốt hoảng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.