Chương trước
Chương sau
“Thả hắn ta đi…”
“Cái gì?” Hà Dĩ Phong còn tưởng răng là mình nghe lầm, kinh ngạc hỏi.
“Thả hẳn ta đi!” Lê Vân Hàng nhìn Hà Dĩ Phong, khẳng định lại một lần nữa.
“Tại sao? Tôi không đồng ý!” Hà Dĩ Phong cảm thấy không thể hiểu nỗi. Theo lý thuyết, anh ta và Lâm Quân cũng chạy.
ngược chạy xuôi trong xã hội nhiều năm như vậy, không phải những kẻ chẳng biết gì hết. Nhưng anh ta vẫn không có cách nào hiểu nổi, vì cái gì mà Lê Vân Hàng sẽ có quyết định thế này.
Theo anh ta được biết, trên thường trường, khi có cấp dưới không trung thực một lần, nên mãi mãi không dùng đến đối phương nữa, chẳng lẽ đó không phải là tín điều thông dụng trên thương trường à?
Hơn nữa, người này còn bắt cóc Lê Nhật Linh, còn không biết sau khi Nhật Linh, cô ấy có sao không, không biết thuốc an thần kia có tác dụng phụ gì không?
Chắc chắn Lâm Quân cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đàn ông này và cả chủ mưu đang đứng sau màn nữa.
Tại sao Lê Vân Hàng có thể nói ra những lời này?
Lâm Quân cũng nhìn chằm chằm vào Lê Vân Hàng, xác định ông nói ra những lời này không phải là đang nói đùa.
“Cũng đúng! Thả hắn ta đi!”
“Tại sao phải làm như vậy?” Tại sao ngay cả Lâm Quân cũng giúp Lê Vân Hành?
“sẽ giải thích với cậu sau, bây giờ cậu thả hắn ta đi”
Hà Dĩ Phong mím môi, tức giận đạp người đàn ông kia một cước, sau đó đi qua một bên, muốn để cho mình tỉnh táo một chút.
Lâm Quân cũng để cho những người khác tản ra, sau đó nhìn về phía Lê Vân Hàng, gật đầu một cái và làm một động tác “OK “.
“Sau khi cậu rời khỏi đây, cậu nói với ông ta là Lê Nhật Linh được Lâm Quân cứu đi, tôi vẫn không hề biết chuyện này”
Lê Vân Hàng đi tới trước mặt người đàn ông kia, cố gắng hạ thấp giọng.
Dáng vẻ bình tĩnh mà uy nghiêm làm người đàn ông kia cảm thấy hơi chột dạ.
Hắn ta lui về phía sau mấy bước, vội vàng gật đầu một cái, đồng ý không một chút chần chờ.
Những chuyện thế này thì tất nhiên cứ đồng ý trước, còn chuyện sau khi thả hắn ta thì sau này hãy tính. Đến lúc đó, Lê ‘Vân Hàng và Lâm Quân còn có thể làm gì được hắn ta chứ?
Nhưng mà rõ ràng là Lâm Quân và Lê Vân Hàng cũng không phải người ngu, làm sao bọn họ lại có thể dễ dàng lừa gạt như hắn ta nghĩ! Những tính toán nhỏ nhặt của hắn ta cũng không tránh thoát được ánh mắt của hai người họ.
Lê Vân Hàng lại đi về phía trước một bước, cúi người xuống, lập tức tạo cho người trước mặt một cảm giác bị áp bách.
“Cậu là người của Jackson. Nhưng nếu như ông ta đã yên tâm giao cho cậu làm chuyện bắt cóc Lê Nhật Linh, điều này đã nói lên rằng cậu được ông ta tin tưởng. Nếu vậy, tất nhiên cậu cũng biết cách làm người của Jackson rồi đấy, chắc cậu cũng biết…” Lê Vân Hàng dừng một chút: “Cậu phá hỏng hợp đồng mà Jackson cố gắng bắt lấy, không tiếc bất cứ giá nào, như vậy cậu sẽ bị trừng phạt thế nào đây?”
Đúng như ông dự đoán, mắt người đàn ông kia giật giật, hắn ta nhìn Lê Vân Hàng một hồi lâu mới nói ra mấy chữ.
“Tôi biết rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.