Chương trước
Chương sau
Lúc này sắc mặt Phan Kiều Như thật sự là trắng xanh, hung hăng nhìn Lê Nhật Linh, nếu như ánh mắt có thể giết người thì bây giờ trên người Lê Nhật Linh sợ rằng đã có mấy cái lỗ.
“Đúng vậy, bên ngoài ong bướm, nhưng trong nhà vẫn giữ được vợ mình. Lê Nhật Linh, cậu thực sự có thể nhẫn nhịn được”
Lê Nhật Linh cong môi nhìn Phan Kiều Như: như cười như không, nhưng khí chất trên người cô khác hẳn bình thường khiến Phan Kiều Như không hiểu sao có chút chột dạ, sở dĩ năm đó Lê Nhật Linh rời thành phố Hà Nội là vì cô quá yếu đuối, thế nào mà giờ cô lại thành thế này.
“Lâm Quân đã từng chạm vào cô chưa, e răng chỉ có hai người mới biết được.” Lê Nhật Linh nở một nụ cười nhạt, nếu là ba năm trước, cô chỉ sợ.
cũng luống cuống không biết xử lý như thế nào, nhưng hôm nay, cô không chỉ là một người mẹ mà còn có danh tiếng, cho dù là thân phận nào thì cô cũng không thể lui một chút.
Quả nhiên, sắc mặt Phan Kiều Như bây giờ đã không thể nhìn thấy chút máu, tái nhợt như ma, cô ta cần chặt môi, đôi mắt to bình thường nhìn Lâm Quân quyến rũ giờ đang nhìn chăm chảm Lê Nhật Linh Lê Nhật Linh lười lãng phí miệng lưỡi với cô †a, nhưng Phan Kiều Như đột nhiên bật cười, vươn tay bắt taxi, rời khỏi tầm mắt của Lê Nhật Linh, kết thúc vở kịch này.
Nhưng Lê Nhật Linh dường như cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng không thể nói ra được là chỗ nào, cúi đầu định dẫn mấy đứa trẻ đi vào.
Cô vừa nhìn thì trong lòng lạnh lẽo, Lê Nhật Linh kinh ngạc kêu lên: “Hạ Ly đâu?”
Cô chỉ có hai tay, cô vẫn luôn một tay nắm Hoà Phong băng và tay còn lại nằm tay Chí Linh, mà Hạ Ly vẫn luôn nắm tay Hòa Phong, cô bé còn dùng bàn tay nhỏ bé mà nắm vạt áo cô, mà Hạ Ly đi lúc nào thì cô cũng không biết.
“Em gái đâu?”
Lê Nhật Linh đột nhiên nhìn Hoà Phong, cậu bé bối rối lắc đầu, “Con không biết”
Hai tay Lê Nhật Linh nằm chặt thành nằm đấm, móng tay gần như đâm vào da thịt, cô thật sự đã đánh mất Hạ Ly.
Lâm Chí Linh cũng lo lắng, nhìn vào bên trong KFC: “Mẹ ơi. Liệu em gái có nghịch ngợm chạy vào trước không?”
“Không đâu” Lê Nhật Linh lắc đầu chắc chẵn, cô hiểu Hạ Ly, Hạ Ly sẽ không vì tham ăn hay cái gì khác mà đột nhiên để cô ở một môi trường xa lạ rời khỏi cô, chỉ có một khả năng là Hạ Ly bị người khác bắt đi Lâm Quân ngồi trong phòng làm việc, bầu không khí thấp đến đáng sợ, trợ lý Lưu đứng sang một bên thậm chí không dám nói một lời, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu im lặng.
“Làm sao lại không có chút tiến triển nào? Tôi đã giao chuyện này cho cậu nửa tháng” Lâm Quân nghiêm nghị nói.
Trợ lý Lưu lắc đầu: “Vốn đã tìm được rồi nhưng manh mối đột nhiên bị người khác cắt đứt, nhưng mà chắc chắn người đưa tờ giấy cho bà chủ chính là gia tộc James”
“Vậy thì ngoài Trần Hi Tuấn còn ai vào đây”
“Đúng vậy, nhưng nếu không có bằng chứng chính xác thì bà chủ sẽ không tin”
Lâm Quân bực bội xoa thái dương, tờ giấy ở bệnh viện kia đến giờ vẫn luôn làm anh khó chịu, dù sao anh và Lê Nhật Linh vì chuyện này mà cãi nhau, Lê Nhật Linh quá tin tưởng vào Trần Hi Tuấn khiến anh ghen tị.
Không thể không nói, anh cảm thấy chính là Trần Hi Tuấn, cũng hi vọng là Trần Hi Tuấn, như vậy Lê Nhật Linh mới thất vọng về Trần Hi Tuấn, mới có thể tàn nhẫn mà nói rõ ràng với Trần Hi Tuấn Di động của Lâm Quân lại đột nhiên vang lên, anh đang phiên muộn, định cúp máy, nhưng lại thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “bà xã”
Anh lập tức nghe máy, ngay cả giọng điệu cũng dịu đĩ: “Nhật Linh?”
Trợ lý Lưu nghe mà nổi da gà, nếu lúc nào Lâm Quân cũng nói chuyện với anh ta như thế này thì anh ta sẽ giảm thọ mất.
“Không thấy Hạ Ly đâu cả”
Lê Nhật Linh hít sâu một hơi, dường như phải dùng rất nhiều sức lực, không nói gì nữa, cũng không cần nói thêm cái gì với Lâm Quân.
Lâm Quân đập tài liệu xuống bàn, lập tức đứng lên, cau mày: “Đã có chuyện gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.