Bọn họ gọi hai ly nước uống rồi bồi bàn rời khỏi đó, khu vực văng vẻ yên tĩnh chỉ còn mỗi hai người.
“Mẹ, con nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm nào đó” Lê Nhật Linh lên tiếng trước.
“Thế cô nói xem giữa chúng ta có hiểu lầm gì?”
“Con với Hạ Huy Thành chỉ là chuyện của quá khứ, sau khi kết hôn với Lâm Quân thì dù có ra nước ngoài ba năm con cũng cắt đứt liên lạc với Hạ Huy Thành. Chuyện đoạn phim ngắn đó… Có người đã cố tình hãm hại con, giữa con với anh ấy chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
Hoàng Ánh là một người rất dễ tính nhưng một khi đã chạm đến giới hạn thì bà có thể là một người cực kì sắc đã: “Tạm thời chúng ta đừng bàn đến chuyện này nữa, thế sao đó thì sao? Cô là người đã đưa Lê Nhã Tuyết về trang viên Lệ Thủy đúng không?”
Lê Nhật Linh bỗng nghẹn họng: “Đúng thế”
“Nhưng tôi lại nghe nói Lê Nhã Tuyết không đến đó để nghỉ tạm vài hôm mà muốn trở thành vợ bé cho con trai tôi? Cô là người làm vợ nhà người ta mà lại nhân nhượng vì nhà mẹ đẻ đến mức này thì tôi cũng không biết nên khen hay nên mắng chửi cô mới đúng”
Hoàng Ánh nói năng cực kì lạnh lùng nhưng cũng không quá đáng, bà chỉ nói rõ sự thật với sự sắc bén đanh thép nhất mà thôi.
Những lời bâng quơ là thế nhưng nó lại khiến Lê Nhật Linh phải buông vũ khí đầu hàng.
Đó là lỗi của cô…
“Thật ra tôi cũng không muốn hỏi nhiều về chuyện quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/1665688/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.