Lê Minh Nguyệt hơi nhíu mày, cắn nhẹ môi rồi nói: “Nếu như nói rằng anh ấy có ý với tôi thì tôi nhất định sẽ không đi theo anh ấy đâu. Tôi không thích trở thành người thứ ba, cũng kinh tởm mấy người đàn ông đã có gia đình mà còn không biết chừng mực”
Hà Dĩ Phong bật cười nói: “Cô cũng không nhìn lại xem chính mình-có đức hạnh gì? Yên tâm đi, Lâm Quân không có ý.gì với cô đâu”
Lê Minh Nguyệt cúi đầu nhìn lại chính bản thân mình, quả thật đức hạnh của cô ấy không được tốt lắm. Vì thế Lê Minh Nguyệt yên lặng, nhẹ nhàng bỏ cái chân đang ngồi bắt chéo xuống, cố gắng dùng thái độ đoan trang nhất hỏi: “Vậy anh nói xem, vì sao mỗi ngày Lâm Quân đều không đi làm thì thôi đi, lại còn gọi chúng ta đến nói chuyện phiếm để làm gì chứ? Chẳng lẽ là do ăn no rửng mỡ, không có việc gì để làm sao?”
Hà Dĩ Phong thu lại nụ cười, trâm giọng trả lời: “Cậu ấy thì không có chuyện gì, nguyên nhân là ở tâm trạng của Nhật Linh không được tốt.”
Lê Minh Nguyệt vừa nghe thấy nguyên nhân là ở Lê Nhật Linh thì lập tức không thể ngồi yên, trong lòng bất an hỏi: “Nhật Linh làm sao vậy?”
Hà Dĩ Phong giảm tốc độ lái xe, liếc nhìn Lê Minh Nguyệt một cái: “Cô có biết cảm giác bị phản bội bởi người bạn thân nhất của chính mình là như thế nào không?”
Lê Minh Nguyệt gật đầu đáp: “Biết chứ, giống như đột nhiên bị mất đi một nửa thế giới vậy!”
Đời người mà, làm gì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/1665664/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.