Cô lại vội vàng nói: “Người họ Diệp ở thành phố này cũng không nhiều. Chỉ cần anh chạm vào tôi thì tôi có thể cảm giác được anh cao bao nhiêu, nặng cỡ nào, mùi hương trên người của anh ra sao. Nhỡ đâu một khi bất cẩn lưu lại một chút vết tích thì trong đám người họ Diệp sẽ có thể loại trừ đi rất nhiều rồi”
Lời nói này của cô, một mặt là nói rõ rằng mình không chắc rốt cuộc anh ta là ai, mặt khác lại thấp thoáng mang theo chút ý nghĩa uy hiếp.
Người đàn ông quả nhiên là nhát gan, không dám làm điều xăng bậy nữa, anh ta cách xa cô một khoảng.
Nhưng anh ta nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không cam tâm.
Rõ ràng anh ta mới là người đi bắt cóc cô, dựa vào đâu lại phải bị người.phụ nữ này dắt mũi như thế chứ?
Người đàn ông không nhịn được gào lên một tiếng với người ở bên ngoài cửa: “Thuốc lần trước còn không?”
“Vẫn còn ạ, đại ca muốn ra ngoài chơi thì lần sau cũng đưa tụi em theo đi.”
“Chơi con khi, lấy một ít mang qua đây cho tao”
“Vâng, anh đợi một lát.”
Sau đó liền vang lên tiếng bước chân nhanh chóng rời đi của những người đó.
Trong lòng Lê Nhật Linh chợt hoảng lên: “Thuốc gì đấy?”
Người đàn ông cười một cách phóng đãng: “Một loại thuốc có thể khiến cô sung sướng đến tận mây xanh”
Sắc mặt của cô phút chốc trở nên trắng bệch.
Chuyện lần đó ngâm mình suốt một đêm trong bồn tắm ở quán bar cùng với Hạ Huy Thành vấn còn rõ mồn một trong đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/1665649/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.