Lê Nhật Linh đột nhiên nhận thấy có gì đó sai sai, cô bắt đầu trở nên bấn loạn và định chạy trốn.
Người đó không chỉ có một người đi cùng.
Ngoài ra còn có thêm hai người khác bắt chéo hai tay cô ra đăng sau,rồi sau khi họ dùng dây thừng để trói hai tay của cô lại thì vội vàng kéo cô đi ra ngoài.
“Che mắt của cô ta lại luôn đi”
Sau khi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông cất lên rằng: “Cần gì phải phiền phức đến vậy chứ” sau đó là một tiếng “bốp” thật mạnh khiến cho cô ngất ngay tại chỗ.
Lúc mà cô lại tiếp tục tỉnh lại thì phía trước là một màu đen u tối, không một tia ánh sáng nào có thể lọt vào trong được.
Lê Nhật Linh khẽ nheo đôi mắt của mình lại, cô định nhìn thử xem tất cả mọi thứ ở xung quanh như thế nào nhưng vẫn không tài nào nhìn thấy được gì.
Chẳng trách sao mắt và miệng cô đều không bị bịt lại, thì ra những người đó đã chuẩn bị trước tất cả mọi thứ không để cô có cơ hội nhìn thấy được gì cả.
Cô khẽ quay người lại: Thế nhưng hai tay của cô đã vòng qua đẳng sau và bị trói chặt vào một chiếc tủ ở sau đó, cô vùng vẫy khiến cho chiếc tủ đó cũng rung lắc theo cô.
Một giọng nói thô kệch và có phần quái gở của một người đàn ông kèm theo một sự chế giễu truyền đến đôi tai của cô: “Nếu muốn chết thì cô cứ vùng vẫy đi. Phía sau lưng cô là một tủ rượu không hệ chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/1665647/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.