“Cô nói như vậy là muốn chứng minh rằng lúc đó mình không hề ở trong trang viên Lệ Thủy và không biết chuyện gì đã xảy ra với Nhã Tuyết phải không? Cô muốn mượn cái cớ này để rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm và chứng tỏ mọi chuyện đều không liên quan đến mình sao?”
Viên Vũ khóc không ngừng, trên mặt cũng không còn vẻ hòa nhã như lúc đầu.
“Tại sao tôi lại nuôi có thể nuôi lớn một đứa con‹gái lòng dạ nham hiểm như cô cơ chứ?”
Viên Vũ vỗ ngực đầy tức tưởi: “Vào cái ngày mà cô không có mặt ở đó, đứa con gái bé bỏng.
Nhã Tuyết của tôi bị người khác xâm hại, trên người mang đầy vết thương, vậy mà người làm chị như cô lại không biết gì sao?”
“Mẹ, chuyện của Nhã Tuyết có lẽ còn có uẩn khúc đẳng sau.”
“Phì!” Viên Vũ nhô nước bọt vào người cô: “Tôi không tin! Lê Nhật Linh, tôi cảnh cáo cô. Từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không nhận cô là con gái tôi, cô cũng không cần nhìn mặt tôi nữa. Chỉ dựa vào những chuyện mà cô đã làm với em gái cô, tôi chỉ muốn giết chết cô ngay lập tức!”
Trước thái độ hư vậy của Viên Vũ, Lê Nhật Linh không thể cãi lại: “Con không hê muốn như vậy mà. Mẹ! Mẹ nghe con ) giải thích đã, em gái con tinh thần không được ổn định, nó..”
“Im miệng! Ý của cô là em gái cô tự nguyện đề bốn thằng đàn ông đó xâm hại nó sao?” Viên Vũ tức giận đến run người, bà hoàn toàn không tin lời giải thích này của Lê Nhật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-moi-em/1665617/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.